TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Chị về rồi, sẽ không đi nữa đâu

May mắn là dân cư ở Biện Kinh đông đúc, việc phòng cháy chữa cháy rất nghiêm ngặt. Trong ký ức của nguyên chủ, cứ mỗi ba trăm bước trong các phường hẻm của Biện Kinh lại có một quán tuần tra quân sự, với năm lính gác đêm tuần tra.

Mỗi con phố còn có một vọng lầu xây bằng gạch ở hai đầu, lúc nào cũng có người canh phòng. Dưới vọng lầu là quân đội phụ trách ứng cứu với khoảng trăm binh sĩ.

Khi xảy ra hỏa hoạn, những binh sĩ này sẽ nhanh chóng xách theo xô nước lớn nhỏ, thang, rìu, cưa, chĩa sắt,... để tham gia dập lửa.

Có lẽ trận hỏa hoạn tại Thẩm gia cũng được lính tuần phát hiện kịp thời, nhờ vậy không gây họa lan sang hàng xóm. Nếu không, còn phải bồi thường thiệt hại nhà cửa cho người khác, tình cảnh lại càng tệ hại hơn.

Giờ đã cháy thành thế này, có nhìn thêm cũng chẳng ích gì. Thẩm Miểu trong lòng vẫn canh cánh chuyện của hai đứa em, bèn bước qua đống đổ nát đầy hoang tàn, chân đi từng bước nặng nhọc tiến vào.

Không biết Biện Kinh có vừa mưa hay không, nhưng đống gạch vụn, gỗ cháy dưới chân đều ẩm ướt. Đi giữa những thứ ấy, mùi khói lửa khét lẹt vẫn còn thoang thoảng, càng khiến cảnh tượng thêm phần tiêu điều.

Chưa đi được bao xa, nàng nghe thấy tiếng ho khan cố nén và tiếng khóc thút thít của một cô bé.

Vén cánh cửa đã cháy đen chỉ còn khung gỗ, Thẩm Miểu bước vào một khoảng trống giống như nơi chứa đồ. Dưới đất toàn là các mảnh vỡ của chum rượu, xếp thành hàng dọc phía sân sau.

Vượt qua đống chum này, cuối cùng nàng trông thấy một gian nhà mái còn nguyên vẹn, có lẽ đây là phòng bếp, theo ký ức mơ hồ của nguyên chủ.

Thẩm gia vốn là tiệm bánh canh, vì vậy bếp lại được xây dựng rộng rãi và kiên cố nhất, tường làm bằng gạch đá, dọc theo tường là một hàng bàn dài cùng với bốn lò lớn. Dù cũng bị cháy xém thê thảm, nhưng đây lại trở thành gian phòng duy nhất ở hậu viện Thẩm gia không bị thiêu rụi hoàn toàn.

Từ phía bên phải bếp có thể thấy một cánh cửa nhỏ thông ra gian hàng phía trước, nhưng nó cũng đã bị cháy qua. Thẩm Miểu rướn cổ nhìn vào, chỉ thấy một đống hỗn độn toàn là các tủ kệ đã gãy, bàn ghế cụt chân, nằm vương vãi khắp nơi.

"Sau này dọn dẹp sau vậy." Nàng nghĩ, rồi lần theo âm thanh, bước qua ngưỡng cửa đen sì của bếp.

Tầm nhìn trở nên tối tăm hơn, trong không khí có mùi cỏ khô trộn lẫn với mùi thuốc nhè nhẹ. Nhưng sau khi mắt đã quen với ánh sáng lờ mờ, cảnh tượng trong bếp lại không tệ như Thẩm Miểu tưởng.

Mái nhà bếp chỉ bị thủng một lỗ lớn, tường, lò nấu và bàn bếp thậm chí vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là đều bị ám khói đen sì, trên bề mặt còn đầy dấu vết cháy vàng vì nhiệt lửa hừng hực bốc lên.

Phía sau lò nấu lộ ra nửa chiếc chiếu cỏ, trên đó có một bộ chăn gối. Có lẽ đây là đồ được hàng xóm láng giềng tặng cho, tuy hơi cũ nhưng được giặt sạch sẽ, trông rất tươm tất.

Đệm chăn phồng lên, tiếng khóc nức nở bị kìm nén chính là từ bên trong vọng ra.

Thẩm Miểu vòng qua lò bếp, cúi xuống nhìn thì thấy một cậu bé chừng 9 tuổi đang dựa vào tường, tóc tai rối bù, nằm co ro trên chiếc chiếu cỏ.

Thằng bé có bảy tám phần giống với cơ thể hiện tại của nàng, cũng một đôi mắt đào hoa, ngay cả độ cong hơi nhướng lên của chân mày cũng y hệt.

Cậu trai nhỏ dường như vẫn đang sốt, đôi môi tái nhợt, hai má lại đỏ bừng. Dù bản thân đang bệnh, cậu vẫn cố gắng gượng tinh thần, nhẹ nhàng vỗ về cô bé đang nép vào lòng mình.

Cô bé ấy tuy ngủ nhưng trong giấc mơ vẫn khóc nấc lên, đôi mắt nhắm chặt, nước mắt không ngừng trào ra từ khóe mắt, khuôn mặt đẫm lệ.

Thẩm Miểu đứng sững, đôi chân nặng trĩu, gần như không thể nhấc lên nổi.

Ngược lại, cậu bé đang sốt đến mơ màng lại là người phát hiện ra nàng trước. Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe đầy tia máu lên nhìn, có lẽ do bệnh quá nặng nên thần trí mơ hồ, cậu nhíu mày, ngơ ngác nhìn Thẩm Miểu thật lâu như cố nhận ra nàng.

Cuối cùng, dường như nhận thức rõ, song cậu chỉ mím chặt môi, rồi cúi đầu xuống không nói gì.

Thẩm Miểu lặng lẽ bước tới, định đưa tay kiểm tra trán cậu, nhưng cậu liền quay đầu né tránh. Cậu đột nhiên trừng mắt lên đầy dữ tợn, tức giận quát:

"Chị còn đến làm gì?"

Thẩm Miểu không trả lời, chỉ kiên quyết vượt qua sự tránh né của cậu, cố chấp đặt tay lên trán. Sức nóng từ trán cậu như ngọn lửa thiêu đốt lòng nàng, khiến giọng nói bất giác mềm xuống:

"Nhóc Tế, em vất vả rồi."

Nàng nói tiếp, từng từ khẽ khàng:

"Chị về rồi, sẽ không đi nữa đâu."

Chỉ vì một câu nói này, sự dữ dằn mà Thẩm Tế cố gắng gồng lên trong ánh mắt liền sụp đổ hoàn toàn. Một cảm giác chua xót dâng tràn, mũi cậu cay cay, đôi mắt ngấn nước nhưng vẫn ngoan cố trợn to không để nước mắt rơi, đôi viền mắt càng đỏ hơn.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.