0 chữ
Chương 46
Chương 46
Cô vừa ăn cơm vừa hỏi Trần Quế Lan về cung tiêu xã gần đó.
Trần Quế Lan gắp một miếng thịt của cô, vẻ mặt thỏa mãn: “Sao thế? Cô muốn mua đồ à, muốn mua đồ thì đi chợ phiên ấy, hai hôm nữa là đến ngày họp chợ. Người dân trong vòng tám làng mười dặm đều sẽ đến, muốn mua gì mà chẳng có, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem.”
Tống Điềm Chi gật đầu.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao mềm hơn hẳn mọi khi trong hộp cơm.
Cảm thấy mình rất cần phải đi chợ một chuyến, tích trữ thêm một ít vật tư, hơn nữa...
Cô nhìn lòng bàn tay mình.
Đến bây giờ vẫn còn hơi nghi ngờ về khả năng sao chép kỳ lạ của mình.
Phải thử mới biết được.
Tống Điềm Chi cắn một miếng bánh bao thật to, cẩn thận tính toán ngày tháng, mấy hôm nữa em trai Văn Phong - Phúc Tử sẽ từ bệnh viện huyện về. Cô cũng phải bù đắp cho cậu nhóc vừa nhìn thấy cô đã sợ hãi kia.
Sáng sớm tinh mơ, trời lại bắt đầu đổ mưa phùn, mưa bụi bay lất phất, không giống mưa mà giống như những sợi tơ lơ lửng, rơi xuống người mát rượi dễ chịu.
Tống Điềm Chi còn đang gặm bánh bao thì Trần Quế Lan đã xách giỏ, đeo bao tải đến gõ cửa.
Vừa nhìn thấy trên bàn cô còn bánh bao và khoai lang, cô ta nuốt nước miếng: "Điềm Chi, sáng sớm thế này sao cô có nhiều đồ ăn ngon thế, còn có cả cháo khoai lang nữa chứ! Cô có biết từ khi tôi xuống nông thôn đến giờ, tôi thèm cái vị cháo này đến mức nào không?”
“Là Văn Phong đưa cho tôi, tôi cũng không biết anh ấy lấy từ đâu ra nữa. Cô có muốn ăn một chút không?”
“Văn Phong à, chậc, lấy chồng rồi đúng là khác hẳn, không ngờ một anh chàng nông thôn như thế mà lại chu đáo thế, còn biết chuẩn bị bữa sáng cho cô nữa, chị đây là không có phúc được hưởng rồi.”
Cô ta thuận tay xé một miếng bánh bao trong tay Tống Điềm Chi: "Ôi chao, bánh bao này mềm thật đấy, khác hẳn với loại bánh bao cứng như sắt mà chúng ta hay ăn.”
“Muốn ăn thì lấy một cái đi, số còn lại để dành cho Văn Phong, chắc anh ấy chưa ăn đâu.”
“Chậc, sao trước đây không thấy cô quan tâm anh ta như thế nhỉ? Anh ta đi đâu rồi?”
“Hình như lên núi rồi, cầm dao đi mà.”
Tống Điềm Chi ngáp một cái, nghĩ đến việc sáng sớm đã thấy Văn Phong trưng ra cái bản mặt lạnh tanh, cô lại thấy bất bình.
Không biết là anh trời sinh đã lạnh lùng như thế hay là có ý kiến gì với mình, thỉnh thoảng nói chuyện được đôi câu, rồi lại đột nhiên im bặt.
Ai bảo lòng dạ con gái khó đoán.
Lòng dạ đàn ông cũng chẳng khác gì đáy biển, không thể nào hiểu thấu, lại còn thay đổi xoành xoạch.
“Sao ngày nào anh ta cũng chạy lên núi thế nhỉ? Thôi, kệ đi, cô mau thay quần áo giày dép, chúng ta còn phải đi chợ sớm, đường xa lắm đấy đừng để trễ giờ.”
“Mấy hôm nay nghe nói trời mưa mà, hôm nay còn dám ra ngoài sao?”
“Thật sao? Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ? Haiz, tối qua còn mừng thầm, định bụng ra chợ mua ít đồ, cô nhắc tôi mới nhớ ra, xem cái đầu của tôi này. Mấy hôm nay chỉ nghĩ đến chuyện đi chợ với cô thôi.”
“Ngồi một lát đi, lát nữa nghe thông báo, xem hôm nay phân công chúng ta làm gì.”
“Được.
Trần Quế Lan ngồi xuống ghế, lại buôn chuyện và đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với cô, cười đến nỗi không dừng lại được, vừa vỗ bàn vừa cười lớn: “Điềm Chi, sao trước đây tôi chưa từng thấy cô thú vị như vậy nhỉ? Cứ như bây giờ này có phải tốt hơn không, trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, không chỉ tôi đâu, mà cả đám thanh niên trí thức rồi cả người trong đội sản xuất đều sợ cô.”
“Thật sao? Tôi đáng sợ vậy à?”
“Không không không, bây giờ cô chẳng có gì đáng sợ cả, người đáng sợ là người cầm roi đứng trên ruộng lúc trước ấy. Mọi người đều bảo Văn Phong cao to như thế mà ngày nào cũng bị cô sai khiến, có phải bị cô bỏ bùa mê thuốc lú gì không...
Trần Quế Lan gắp một miếng thịt của cô, vẻ mặt thỏa mãn: “Sao thế? Cô muốn mua đồ à, muốn mua đồ thì đi chợ phiên ấy, hai hôm nữa là đến ngày họp chợ. Người dân trong vòng tám làng mười dặm đều sẽ đến, muốn mua gì mà chẳng có, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem.”
Tống Điềm Chi gật đầu.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao mềm hơn hẳn mọi khi trong hộp cơm.
Cảm thấy mình rất cần phải đi chợ một chuyến, tích trữ thêm một ít vật tư, hơn nữa...
Cô nhìn lòng bàn tay mình.
Đến bây giờ vẫn còn hơi nghi ngờ về khả năng sao chép kỳ lạ của mình.
Phải thử mới biết được.
Tống Điềm Chi cắn một miếng bánh bao thật to, cẩn thận tính toán ngày tháng, mấy hôm nữa em trai Văn Phong - Phúc Tử sẽ từ bệnh viện huyện về. Cô cũng phải bù đắp cho cậu nhóc vừa nhìn thấy cô đã sợ hãi kia.
Tống Điềm Chi còn đang gặm bánh bao thì Trần Quế Lan đã xách giỏ, đeo bao tải đến gõ cửa.
Vừa nhìn thấy trên bàn cô còn bánh bao và khoai lang, cô ta nuốt nước miếng: "Điềm Chi, sáng sớm thế này sao cô có nhiều đồ ăn ngon thế, còn có cả cháo khoai lang nữa chứ! Cô có biết từ khi tôi xuống nông thôn đến giờ, tôi thèm cái vị cháo này đến mức nào không?”
“Là Văn Phong đưa cho tôi, tôi cũng không biết anh ấy lấy từ đâu ra nữa. Cô có muốn ăn một chút không?”
“Văn Phong à, chậc, lấy chồng rồi đúng là khác hẳn, không ngờ một anh chàng nông thôn như thế mà lại chu đáo thế, còn biết chuẩn bị bữa sáng cho cô nữa, chị đây là không có phúc được hưởng rồi.”
“Muốn ăn thì lấy một cái đi, số còn lại để dành cho Văn Phong, chắc anh ấy chưa ăn đâu.”
“Chậc, sao trước đây không thấy cô quan tâm anh ta như thế nhỉ? Anh ta đi đâu rồi?”
“Hình như lên núi rồi, cầm dao đi mà.”
Tống Điềm Chi ngáp một cái, nghĩ đến việc sáng sớm đã thấy Văn Phong trưng ra cái bản mặt lạnh tanh, cô lại thấy bất bình.
Không biết là anh trời sinh đã lạnh lùng như thế hay là có ý kiến gì với mình, thỉnh thoảng nói chuyện được đôi câu, rồi lại đột nhiên im bặt.
Ai bảo lòng dạ con gái khó đoán.
Lòng dạ đàn ông cũng chẳng khác gì đáy biển, không thể nào hiểu thấu, lại còn thay đổi xoành xoạch.
“Mấy hôm nay nghe nói trời mưa mà, hôm nay còn dám ra ngoài sao?”
“Thật sao? Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ? Haiz, tối qua còn mừng thầm, định bụng ra chợ mua ít đồ, cô nhắc tôi mới nhớ ra, xem cái đầu của tôi này. Mấy hôm nay chỉ nghĩ đến chuyện đi chợ với cô thôi.”
“Ngồi một lát đi, lát nữa nghe thông báo, xem hôm nay phân công chúng ta làm gì.”
“Được.
Trần Quế Lan ngồi xuống ghế, lại buôn chuyện và đủ thứ chuyện trên trời dưới biển với cô, cười đến nỗi không dừng lại được, vừa vỗ bàn vừa cười lớn: “Điềm Chi, sao trước đây tôi chưa từng thấy cô thú vị như vậy nhỉ? Cứ như bây giờ này có phải tốt hơn không, trước đây lúc nào cũng lạnh lùng, không chỉ tôi đâu, mà cả đám thanh niên trí thức rồi cả người trong đội sản xuất đều sợ cô.”
“Thật sao? Tôi đáng sợ vậy à?”
“Không không không, bây giờ cô chẳng có gì đáng sợ cả, người đáng sợ là người cầm roi đứng trên ruộng lúc trước ấy. Mọi người đều bảo Văn Phong cao to như thế mà ngày nào cũng bị cô sai khiến, có phải bị cô bỏ bùa mê thuốc lú gì không...
4
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
