TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Ở thời hiện đại có định vị mà cô còn có thể xoay bản thân vòng vòng, huống chi là ở nơi này, lạc đường đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện của cô nàng mù đường này rồi.

Đặc biệt là đường trong núi, lần nào cô cũng đi lạc.

Tống Điềm Chi đã chuẩn bị tinh thần, vòng vo trong thôn vài vòng cô mới về tới nhà, nhưng không ngờ mới đi được mấy phút, con đường phía trước đã hiện lên một bóng người cao lớn quen thuộc.

Cô chạy chậm đuổi theo, ban đêm ở nông thôn quả thực quá tối tăm, ban đầu cô còn hơi không chắc chắn có phải anh hay không, mãi đến khi đến gần, cô mới hơi ngạc nhiên một chút.

“Văn Phong...”

Người đàn ông dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Tống Điềm Chi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười với anh rất tươi: “Thật sự là anh, trùng hợp quá.”

Văn Phong nhìn cô chằm chằm, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng lại cúi đầu xuống, vẻ mặt không chút cảm xúc.

“Không ngờ giờ này vẫn còn có thể gặp anh ở đây, anh đang bận gì vậy, muộn thế này rồi mà còn chưa tan làm sao?”

“Bên đội sản xuất có chút việc, gọi tôi qua đó.”

“Chuyện gì vậy?”

Văn Phong im lặng hai giây rồi mới lên tiếng: “Không biết... Nhưng hình như mấy hôm nữa trời sẽ mưa to, đội trưởng bảo chuẩn bị công tác phòng lũ.”

“Hửm?” Mưa á?

Hình như trong nguyên tác có nhắc đến chuyện này.

Nhưng hình như không miêu tả chi tiết lắm, chỉ biết trận mưa lớn đó dường như đã làm hư hại không ít lương thực.

Thế nhưng cụ thể là như thế nào, khi nào bắt đầu mưa, cô đều không nắm rõ, bởi vì trong sách chỉ nhắc sơ qua một chút, chứ không hề miêu tả kỹ càng. Tình tiết trong sách phần lớn đều tập trung miêu tả thời gian đầu của nữ chính ở thành phố đã đối phó với đám họ hàng cực phẩm trong nhà như thế nào, rồi thì vả mặt bọn họ ra sao... Còn về phần tình tiết của nam chính Văn Phong lại rất ít được miêu tả.

“Có vấn đề gì sao?” Văn Phong hỏi.

“Không có...”

Tống Điềm Chi cũng không nắm rõ ngọn nguồn sự việc và thông tin cụ thể, cô chỉ đành lắc đầu: "Anh có biết thời gian cụ thể lúc trời mưa không?”

Văn Phong cũng lắc đầu: "Không biết.”

“Vậy à... Không sao, chúng ta về thôi.”

Tống Điềm Chi nghiêng đầu, lại đi nhanh hơn anh một chút, đứng trên con dốc phía trước vẫy tay với anh: “Nhanh lên nào, Văn Phong! Sao tự dưng anh đi chậm thế...”

Ánh mắt Văn Phong khẽ sáng lên, anh do dự một lát rồi cũng đuổi theo bước chân cô.

Dưới ánh đèn đường kiểu cũ, bóng của hai người không được rõ ràng cho lắm, nhưng chiếc bóng ấy lại bị kéo dài ra, mãi đến khi vào trong núi mới biến mất.

...

Từ sau khi trở về, Tống Điềm Chi cứ luôn lén lút tránh mặt Văn Phong, đợi đến lúc anh đi ra sau núi đốn củi, cô mới đi đến chỗ bếp lò, lén lấy hai miếng thịt mà cô để dành được lúc ăn cơm ra rồi nhét xuống dưới phần bánh bao Văn Phong đã chuẩn bị sẵn.

Cô đậy nắp hộp sắt lại, sau đó như không có chuyện gì, đi ra nhà vệ sinh phía sau để rửa mặt.

Đợi đến lúc cô rửa mặt quay về thì Văn Phong cũng đã đốn củi xong, anh đang vác một đống củi mới đi về phía bên này.

Hai người chạm mặt nhau, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Văn Phong vẫn luôn theo thói quen cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cô.

Tống Điềm Chi lau tóc.

Nhìn bóng lưng anh một mình đi vào trong, cô không khỏi bực bội nghĩ: "Chẳng lẽ cô đáng sợ đến vậy sao? Dạo gần đây cô cũng đâu có ngược đãi anh, ngay cả cái roi ngày đó cô cũng đã vứt đi rồi, bây giờ muốn tìm cũng chẳng biết nó đang ở xó xỉnh nào nữa, nhưng sao anh vẫn còn sợ cô đến vậy?

Hay là do cô trông quá đáng sợ?

Tống Điềm Chi bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, cô lại quay vào nhà vệ sinh, cầm cái gương vỡ trong đó soi soi vào mặt mình.

4

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.