TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Quay lại bên cạnh giường đất, cô lục tung vali mà nguyên chủ mang đến, dọn dẹp sơ qua một chút đồ đạc bên trong, thay một bộ quần áo khác. Sau đó lại phát hiện ra rất nhiều thứ tốt, đặc biệt là thứ mà hiện tại cô cần nhất - kem dưỡng da Nivea.

Dạo này nắng gắt, chỉ cần phơi nắng một chút là sẽ bị nổi mẩn đỏ. Lúc cô xuyên không đến đây đã cảm thấy hai má và cổ đỏ ửng lên một cách bất thường, hai ngày nay cũng không hề thớt đi chút nào.

Cô kéo cổ áo xuống, dùng đầu ngón tay chấm kem dưỡng da thoa lên má và cổ.

Cuối cùng cũng cảm thấy cảm giác nóng rát trên da có chút giảm bớt nhưng khi Tống Điềm Chi nhìn vào gương, nhìn thấy nốt ruồi trên cổ, cô có chút sững sờ.

Tại sao trên cổ nguyên chủ lại có nốt ruồi giống hệt như cô ở kiếp trước?

Tống Điềm Chi suy nghĩ, sau khi thay một bộ đồ ngủ đơn giản, cô theo thói quen vận động làm nóng cơ thể trong phòng. Vì chân cô bị thương nên không thể đứng quá lâu, tùy tiện hoạt động một chút rồi lại ngồi xuống giường đất.

Chỉ mới cử động một chút mà chân đã đau nhói lên.

Vết thương ở chân bị kéo căng khiến cô toát cả mồ hôi lạnh.

Thể chất của nguyên chủ quả thực có chút thiếu rèn luyện, sức khỏe cũng kém, ở thành phố thì không hay vận động, đến nông thôn thì làm gì cũng không được. Lúc nào cũng tìm cơ hội trốn tránh, người trong thôn cũng có chút quan hệ với nhà cô nên cũng không làm khó dễ gì, chỉ là sẽ khiến dân làng bất mãn.

Chỉ là cô không biết tại sao cơ thể này lại mang đến cho cô cảm giác quen thuộc đến vậy.

Giống như là cơ thể vốn có của cô vậy.

Nhưng hiện tại cô vẫn chưa có cách nào xác định rõ ràng được, đợi khi nào vết thương lành lại thì thử lại xem sao? Bây giờ cô không có tinh thần đó, cô đã tập múa lâu như vậy, nguyên chủ cũng từng học qua nhưng cảm giác ép dẻo, uốn người chắc chắn là khác nhau.

Trong nhà không có nước cũng chẳng có gì ăn, Tống Điềm Chi vừa đói vừa khát, lại còn buồn ngủ đến chết đi được.

Hôm nay còn chưa đến sáu giờ sáng, có lẽ khoảng bốn, năm giờ cô đã bị những người từ bệnh viện đến đánh thức vì chuyện của em trai Văn Phong. Đến bây giờ đã gần mười giờ rồi mà cô ấy vẫn chưa ăn gì...

Tống Điềm Chi nằm vật vờ trên giường đất, bụng đói kêu ùng ục nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa, cả thế giới như đảo lộn.

Trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.

Hoàn toàn không biết là mấy giờ, bên tai chỉ có tiếng ve kêu càng lúc càng inh ỏi.

Dạ dày quặn lên từng cơn đau, cổ họng cũng như bốc khói, Tống Điềm Chi đau đớn nhắm mắt lại.

Cũng không biết là mấy giờ rồi.

Đến cái đồng hồ báo thức cũng không có, điện thoại cũng không có... Cô thật muốn gọi đồ ăn ngoài...

Đợi đến khi Tống Điềm Chi gần như sắp chết đói, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Cô giật bắn mình, cơn buồn ngủ lập tức bay biến hết, vội vàng bật dậy khỏi giường.

Nhà Văn Phong nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh không có hàng xóm nào ở gần, có thể coi là căn nhà hiếm hoi ở vùng hoang vu này.

Đi về phía sau một chút là đến khu rừng rậm, tối hôm qua cô đi nhầm đường chính là ở phía sau nhà Văn Phong.

Nếu không có Văn Phong, cô nhất định không thể nào ra khỏi đó được.

Nhưng ở nơi hoang vắng như thế này, có những tiếng động lạ thường. Điều đáng sợ nhất là gặp phải những kẻ có ý đồ xấu... Hoặc là gặp phải thú dữ, sói hoang nào đó...

Chân cô hiện tại vẫn còn đang bị thương, nếu thật sự gặp phải chuyện gì bất trắc, có muốn chạy cũng không chạy nổi.

Tống Điềm Chi nuốt nước bọt, sắc mặt dần trở nên cứng đờ khó coi, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.