TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

"Có, ai đấy ạ?" Vừa nhìn thấy bà cụ Trương, cô vội nghiêng người mời bà cụ vào nhà: "Bà Trương, bà tìm cháu có chuyện gì không?"

Bà cụ Trương nhìn thấy hai đứa nhỏ trong nhà, liền kéo Diệp Thanh Chỉ ra sân sau, hạ giọng nói nhỏ: "Thanh Chỉ à, Kiến Thành đã mất rồi. Trước đây anh ta cũng có người bên ngoài, cháu không định tìm một người khác sao?"

Diệp Thanh Chỉ sững sờ một chút, hóa ra là đến để giới thiệu đối tượng cho cô.

Cô thở dài, giọng nói có chút buồn bã: “Cha của bọn trẻ mới mất chưa bao lâu, bây giờ cháu chưa nghĩ đến chuyện đó.”

Chưa nghĩ tới? Nghĩa là trong tương lai sẽ có ý định tái giá?

Chỉ cần có suy nghĩ này thì chuyện sẽ thành. Không cần Diệp Thanh Chỉ phải lập tức lấy chồng, có thể cứ âm thầm quyết định trước, đợi khoảng ba tháng rồi cưới cũng không muộn.

“Thanh Chỉ à, cháu còn trẻ, cả đời còn dài lắm, vẫn nên tìm một người đàn ông để nương tựa mới được.” Bà cụ Trương nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ mu bàn tay, tiếp tục khuyên nhủ: “Bà tìm cho cháu một mối, bên nhà mẹ đẻ của bà. Là người hiền lành, chăm chỉ, cưới về rồi chắc chắn nghe lời cháu, lại không bạc đãi An Dân với An Kiệt. Sao nào, có muốn gặp thử không?”

Chỉ có mỗi câu "hiền lành, chăm chỉ" để khen, chứng tỏ ngoài điều đó ra, người đàn ông này chẳng còn ưu điểm nào đáng nói nữa cả.

“Bà à, cháu thật sự chưa muốn nghĩ đến chuyện đó. Để một thời gian nữa rồi tính.” Diệp Thanh Chỉ khéo léo từ chối.

Ngoài chuyện nghi ngờ đối phương không có ưu điểm gì nổi bật, còn một lý do quan trọng khác nữa là quê của bà cụ Trương quá xa. Từ thôn này đi đến đó phải vượt qua hai ngọn núi, đất đai lại cằn cỗi, ruộng ít, nên con gái ở ngoài hiếm khi chịu gả vào đó.

Bà cụ Trương vừa nghe liền đoán được nguyên nhân, nắm chặt tay Diệp Thanh Chỉ không buông.

“Thanh Chỉ à, người bà giới thiệu cho cháu là cháu trai ruột của bà, thật sự rất giỏi giang. Mỗi ngày nó đều kiếm được mười công điểm, lúc nông nhàn còn đi làm đường. À đúng rồi, nó còn biết săn bắn nữa đấy! Thỉnh thoảng sẽ bắt được thỏ rừng, gà rừng hay hoẵng nữa. Dĩ nhiên không phải ngày nào cũng có thịt ăn, nhưng mỗi tháng một hai lần thì chắc chắn có!”

“Bà à, cháu thật sự chưa muốn đi bước nữa nhanh như vậy. Chuyện này để sau đi ạ.” Diệp Thanh Chỉ kiên quyết từ chối.

Dù bà cụ Trương nói hay thế nào, cũng không thay đổi được thực tế quê quán bên đó vừa xa xôi vừa nghèo khó. Nếu lấy chồng mà cuộc sống còn khổ hơn bây giờ, vậy cô lấy chồng làm gì cơ chứ?

Bà cụ Trương có chút bực bội, cảm thấy Diệp Thanh Chỉ không biết điều. Cháu trai bà ta đường đường là trai tân, chịu cưới một người đàn bà goá còn nuôi cả hai con nhỏ, thế mà còn không biết mang ơn, lại đi từ chối?

“Thanh Chỉ! Cháu có nhà không?” Tiếng của bác gái Diệp từ trong nhà truyền đến.

“Bà à, bác gái Diệp gọi cháu, cháu qua hỏi xem bác ấy tìm cháu có chuyện gì đã nhé.” Diệp Thanh Chỉ rút tay lại, khẽ gật gật đầu với bà ta rồi xoay người vào phòng.

“Thanh Chỉ, ồ, thím Trương cũng ở đây à, thím tìm Thanh Chỉ có chuyện gì vậy?” Bác gái Diệp cười chào hỏi.

“Không có việc gì, Thanh Chỉ, cháu suy nghĩ lại đi nhé, bà về trước đây.” Bà cụ Trương tươi cười mà nói.

Vừa thấy bà cụ Trương đi khỏi, bác gái Diệp liền hạ giọng hỏi: “Bà ta tìm cháu có chuyện gì vậy?”

“Giới thiệu đối tượng cho cháu, là cháu trai bên nhà mẹ đẻ bà ấy. Bác gái, bác có biết người này không?” Diệp Thanh Chỉ thẳng thắn nói.

7

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.