0 chữ
Chương 18
Chương 18
"Mẹ, vậy mẹ tính làm thế nào?" Ngụy Hải Ba lập tức hỏi.
Ở nhà lớn thì vẫn thoải mái hơn, ai mà thích chen chúc trong căn nhà nhỏ cơ chứ. Hơn nữa, sân sau của ngôi nhà đó còn một mảnh đất, trồng ít rau thôi cũng đủ cho cả nhà ăn rồi.
“Nếu Diệp Thanh Chỉ tái giá thì cô ta có còn được ở trong nhà họ Ngụy nữa sao?” Phương Tiểu Mai cười đầy ẩn ý.
“Mẹ, mẹ định gả chị dâu đi à?” Ngụy Hải Ba kinh ngạc nhìn bà ta.
Lâm Tú Quyên liếc mắt đầy tò mò: “Mẹ, mẹ nhắm được ai rồi?”
“Ngưu Lão Tam ở trấn trên.” Phương Tiểu Mai cười đắc ý.
Ngụy Hải Ba sững người. Ngưu Lão Tam á? Gần 60 tuổi, đã mất hai đời vợ. Người này đâu phải đối tượng tốt đẹp gì.
“Chị dâu có chịu không?” Ngụy Hải Ba nghi ngờ.
“Ngưu Lão Tam không tệ đâu! Ông ta làm nghề mổ heo, nếu gả cho ông ta thì ngày nào cũng có thịt ăn cơ mà. Diệp Thanh Chỉ một mình nuôi hai đứa nhỏ đâu có dễ, gả cho ổng cũng đỡ vất vả.” Phương Tiểu Mai ra vẻ vì Diệp Thanh Chỉ mà suy nghĩ.
“Mổ heo?” Lúc này Lâm Tú Quyên mới biết là Phương Tiểu Mai đang nói đến ai, vừa nghỉ đến bộ dạng của Ngưu Lão Tam mà cô ta đã rùng mình rồi. Nhưng nghĩ lại, hai mắt cô ta lại sáng rỡ: “Nếu mình giúp ông ta mai mối, chẳng lẽ ông ta không biếu mình chút thịt để cảm ơn sao?”
Phương Tiểu Mai hài lòng gật đầu: “Tú Quyên đúng là thông minh! Đây cũng là mục đích của mẹ.”
“Nhưng Ngưu Lão Tam có chịu không?” Ngụy Hải Ba vẫn thắc mắc.
“Tại sao lại không? Dù Diệp Thanh Chỉ có mang theo hai đứa con thì cô ta cũng chỉ mới 25 tuổi, lại còn xinh đẹp nữa chứ. Nhất là làn da trắng như đậu hũ kia, dù ngày nào cũng ra đồng, nắng nôi thế nào cũng chẳng đen nổi. Một lão già như Ngưu Lão Tam mà lấy được cô vợ trẻ đẹp thế này thì còn gì bằng nữa!” Phương Tiểu Mai tự tin rằng chắc chắn lão ta sẽ đồng ý thôi.
“Vậy còn chờ gì nữa, đi hỏi ngay thôi!” Ngụy Hải Ba phấn khích định chạy đi.
Phương Tiểu Mai vội kéo hắn ta lại, trợn mắt nhìn con trai: “Gấp cái gì! Ngụy Kiến Thành mới chết chưa bao lâu mà mẹ kế mà đã vội gả vợ cho nó đi thì người ta sẽ nói gì hả? Không được để người ngoài chê cười!”
Chuyện này nhất định phải làm, tốt nhất là tống cổ Diệp Thanh Chỉ và cả hai đứa nhỏ báo đời kia đi thật xa. Nhưng nhà họ lại không thể ra mặt để làm việc này được.
Phương Tiểu Mai suy tính một lúc, rồi quay sang vẫy tay với Lâm Tú Quyên, ra hiệu cho cô ta nhờ anh trai Lâm Tú Phong của mình thử dò ý tứ của Ngưu Lão Tam. Còn về phía Diệp Thanh Chỉ thì sẽ để Lâm Tú Quyên đi làm thuyết khách.
Diệp Thanh Chỉ vẫn chưa biết cả nhà Phương Tiểu Mai đang có ý đồ với mình. Sau khi dọn dẹp sơ qua nhà cửa và nấu cơm xong, thấy hai đứa nhỏ vẫn chưa về, trong lòng cô có chút bồn chồn lo lắng, bèn quyết định lên núi tìm.
Lúc này đang là tháng năm âm lịch, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, cỏ dại mọc cao lút đầu. Hai anh em Ngụy An Dân còn nhỏ, vóc dáng thấp, việc tìm kiếm vì thế càng khó khăn hơn.
Cô đã lùng sục hết những chỗ dễ cắt cỏ cho heo mà vẫn không thấy bóng dáng chúng đâu. Càng lúc càng lo, cô vừa đi vừa cất tiếng gọi:
“An Dân! An Kiệt! Hai con ở đâu?”
Hơn mười phút sau, cô tìm thấy hai đứa nhỏ trong một khe núi nhỏ. Diệp Thanh Chỉ chạy nhanh tới, ôm chặt bọn trẻ vào lòng: “Sao lại chạy xa thế này? Trên núi có dã thú, lần sau không được đi xa như vậy! Đám cỏ rậm rạp này cũng không được chui vào, lỡ bên trong có rắn độc thì sao?”
Ở nhà lớn thì vẫn thoải mái hơn, ai mà thích chen chúc trong căn nhà nhỏ cơ chứ. Hơn nữa, sân sau của ngôi nhà đó còn một mảnh đất, trồng ít rau thôi cũng đủ cho cả nhà ăn rồi.
“Nếu Diệp Thanh Chỉ tái giá thì cô ta có còn được ở trong nhà họ Ngụy nữa sao?” Phương Tiểu Mai cười đầy ẩn ý.
“Mẹ, mẹ định gả chị dâu đi à?” Ngụy Hải Ba kinh ngạc nhìn bà ta.
Lâm Tú Quyên liếc mắt đầy tò mò: “Mẹ, mẹ nhắm được ai rồi?”
“Ngưu Lão Tam ở trấn trên.” Phương Tiểu Mai cười đắc ý.
Ngụy Hải Ba sững người. Ngưu Lão Tam á? Gần 60 tuổi, đã mất hai đời vợ. Người này đâu phải đối tượng tốt đẹp gì.
“Chị dâu có chịu không?” Ngụy Hải Ba nghi ngờ.
“Ngưu Lão Tam không tệ đâu! Ông ta làm nghề mổ heo, nếu gả cho ông ta thì ngày nào cũng có thịt ăn cơ mà. Diệp Thanh Chỉ một mình nuôi hai đứa nhỏ đâu có dễ, gả cho ổng cũng đỡ vất vả.” Phương Tiểu Mai ra vẻ vì Diệp Thanh Chỉ mà suy nghĩ.
Phương Tiểu Mai hài lòng gật đầu: “Tú Quyên đúng là thông minh! Đây cũng là mục đích của mẹ.”
“Nhưng Ngưu Lão Tam có chịu không?” Ngụy Hải Ba vẫn thắc mắc.
“Tại sao lại không? Dù Diệp Thanh Chỉ có mang theo hai đứa con thì cô ta cũng chỉ mới 25 tuổi, lại còn xinh đẹp nữa chứ. Nhất là làn da trắng như đậu hũ kia, dù ngày nào cũng ra đồng, nắng nôi thế nào cũng chẳng đen nổi. Một lão già như Ngưu Lão Tam mà lấy được cô vợ trẻ đẹp thế này thì còn gì bằng nữa!” Phương Tiểu Mai tự tin rằng chắc chắn lão ta sẽ đồng ý thôi.
Phương Tiểu Mai vội kéo hắn ta lại, trợn mắt nhìn con trai: “Gấp cái gì! Ngụy Kiến Thành mới chết chưa bao lâu mà mẹ kế mà đã vội gả vợ cho nó đi thì người ta sẽ nói gì hả? Không được để người ngoài chê cười!”
Chuyện này nhất định phải làm, tốt nhất là tống cổ Diệp Thanh Chỉ và cả hai đứa nhỏ báo đời kia đi thật xa. Nhưng nhà họ lại không thể ra mặt để làm việc này được.
Phương Tiểu Mai suy tính một lúc, rồi quay sang vẫy tay với Lâm Tú Quyên, ra hiệu cho cô ta nhờ anh trai Lâm Tú Phong của mình thử dò ý tứ của Ngưu Lão Tam. Còn về phía Diệp Thanh Chỉ thì sẽ để Lâm Tú Quyên đi làm thuyết khách.
Diệp Thanh Chỉ vẫn chưa biết cả nhà Phương Tiểu Mai đang có ý đồ với mình. Sau khi dọn dẹp sơ qua nhà cửa và nấu cơm xong, thấy hai đứa nhỏ vẫn chưa về, trong lòng cô có chút bồn chồn lo lắng, bèn quyết định lên núi tìm.
Cô đã lùng sục hết những chỗ dễ cắt cỏ cho heo mà vẫn không thấy bóng dáng chúng đâu. Càng lúc càng lo, cô vừa đi vừa cất tiếng gọi:
“An Dân! An Kiệt! Hai con ở đâu?”
Hơn mười phút sau, cô tìm thấy hai đứa nhỏ trong một khe núi nhỏ. Diệp Thanh Chỉ chạy nhanh tới, ôm chặt bọn trẻ vào lòng: “Sao lại chạy xa thế này? Trên núi có dã thú, lần sau không được đi xa như vậy! Đám cỏ rậm rạp này cũng không được chui vào, lỡ bên trong có rắn độc thì sao?”
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
