Chương 116
Phục Thiên Thị ( Dịch )
"Băng Phong."
Một cơn bão lạnh lẽo cuốn qua. Không khí lạnh lẽo bao trùm lấy mọi thứ. Nó đem thân thể Dư Sinh và hai cây mây kia đóng băng vào bên trong.
"Phanh."
Dư Sinh bị băng phong quấn quanh, liền mạnh mẽ bước chân phải về phía trước một bước. Pháp thuật bùng nổ ra. Một cỗ ánh sáng màu vàng xuất hiện trên thân thể hắn. Sau đó, hắn lao vút vào giữa đám người đang con vây quanh mình.
"Tán"
Người cầm đầu liền ra lệnh.
Lập tức, một phong chi pháp thuật liền rơi xuống mọi người, giúp đám người tăng tốc. Trong nháy mắt, đám người tản ra, mơ hồ biến thành vòng tròn, vây khốn Dư Sinh ở bên trong.
Diệp Phục Thiên thấy một màn như vậy, khẽ nheo mắt lại. Pháp sư các hệ phối hợp với nhau trong trận chiến, hiển nhiên cường đại hơn nhiều so với loạn chiến.
Còn hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê thì đi về phía mấy người Diệp Phục Thiên đang đứng ở bên này. Ánh mắt hai huynh muội hàn lãnh tới cực điểm. Đương nhiên, hận ý của hai huynh muội đối với Diệp Phục Thiên thậm chí còn cao hơn cả Dư Sinh đã đánh họ tơi bời kia.
Ngay sau đó, chính là hai đạo thân ảnh chạy như điên về phía Diệp Phục Thiên, linh khí quanh người trực tiếp bạo tẩu.
Mơ hồ trong đó có một thân ảnh truyền ra tiếng hổ gầm. Một con hổ màu vàng như ẩn như hiện hiện ra. Là linh khí hóa hình. Tốc độ của hắn cũng tăng vọt lên theo. Giống như một con yêu hổ đánh tới.
Một đạo chưởng ấn đánh ra, bay về phía Diệp Phục Thiên. Bàn tay này ngoằn nghèo bay tới. Nó giống như một lợi trảo sắc bén, muốn xé nát thân thể Diệp Phục Thiên ra. Đây là một vị tu hành võ pháp thuộc tính kim, lấy thuộc tính kim để phát động chiến kỹ cận chiến.
"Tam trọng cảnh Vinh Quang."
Diệp Phục Thiên cảm nhận được hơi thở đối phương tỏa ra. Thế nhưng, thân thể hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ. Một cỗ lực lượng thuộc tính thổ đáng sợ từ trên người hắn bộc phát ra. Đám người kia mơ hồ nhìn thấy một con cự viên đáng sợ xuất hiện trên người Diệp Phục Thiên. Con cự viên này do linh khí hội tụ mà thành, cuồng bạo vô cùng.
Cũng là linh khí hóa hình, hiển nhiên con cự viên của Diệp Phục Thiên bá đạo hơn con yêu hổ đang đánh về phía hắn.
Khi thân thể đối phương đánh tới, cánh tay Diệp Phục Thiên đánh về phía trước một cái. Kèm theo đó là tiếng gầm thét, xông lên của cự viên. Ngay lập tức hổ ảnh liền nổ tung. Sau đó, bàn tay yêu viên khổng lồ chụp lấy cổ đối phương, nhấc bổng đối phương lên giữa không trung. Một khắc sau, ném thẳng xuống mặt đất.
"Rầm!"
Một âm thanh vang dội vang lên, giống như đập vào lòng hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê. Diệp Phục Thiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ, cười lên một tiếng. Sau đó, hắn lao về phía hai người bọn họ.
Lúc này, một người khác cũng lao tới. Nhưng hắn không kịp có ý nghĩ nào thì đã bị Diệp Phục Thiên đạp một phát, ngã sấp dưới mặt đất.
Hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê liền vội vàng phóng thích ra mệnh hồn của mình. Thân thể bay lên không trung. Mặc dù lúc trước bị thương không nhẹ. Nhưng vẫn có thể chiến đấu được.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Diệp Phục Thiên đang lao tới lại đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt. Kim Sí Đại Bằng Điểu vỗ cánh bay lên. Nhất thời, một tia chớp màu vàng lao nhanh về phía hai huynh muội kia. Thân thể như Long, lực như Vượn, thân pháp như Bằng.
"Thiên Mệnh Pháp Sư. Mệnh hồn Kim Sí Đại Bằng Điểu"
Rất nhiều người ở đây nhìn thấy một màn như vậy, trong ánh mắt liền hiện ra phong mang. Thiên Mệnh Pháp Sư vốn đã hiếm có. Mệnh hồn là Thân Điểu Kim Sí Đại Bằng lại còn hiếm có hơn. Mệnh hồn khác nhau mang lại cho Thiên Mệnh Pháp Sư thuộc tính mạnh yếu khác nhau. Ví dụ như Kim Sí Đại Bằng Điểu và Kim Điêu đều có hai thuộc tính Phong và Kim. Nhưng Kim Sí Đại Bằng Điểu lại có thể mang lại cho Diệp Phục Thiên thêm thuộc tính tăng phúc. Đương nhiên là dễ dàng miểu sát Kim Điêu.
Hơn nữa, mệnh hồn theo sự phát triển của Thiên Mệnh Pháp Sư cũng sẽ trưởng thành lên. Mệnh hồn càng mạnh, hậu kỳ càng thêm cường đại.
Đường Uyển nhìn thấy vậy cũng sửng sốt. Không trách, tên này lại kiêu ngạo như vậy. Thì ra, hắn có tư cách để kiêu ngạo!
"Cẩn thận."
Mộc Khinh Vân mở miệng nói. Vừa nói xong, thân thể Diệp Phục Thiên như chim đại bàng đã lao tới rồi. Nó giống như một tia chớp màu vàng bay về phía hắn.
Mộc Vân Khinh thấy vậy, sắc mặt liền trở nên khó coi. Cũng lao về phía Diệp Phục Thiên. Mặc dù mệnh hồn hắn yếu hơn đối phương. Nhưng cảnh giới của hắn lại cao hơn. Hắn không tin hắn thua đối phương được.
Hai màu vàng rực rỡ lóe mắt va chạm vào nhau. Cánh chim cắt không khí. Đám người ở phía dưới thấy hai người lao vào nhau đại chiến giữa không trung. Linh khí xung quanh quay cuồng, bạo động.
"Tại sao lực lượng của hắn lại mạnh như vậy?"
4
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
