0 chữ
Chương 7
Chương 7
Tuy Ngu Văn Tuấn rời phủ đã lâu như vậy, thật sự rất bất thường.
Bạch Chỉ lắc đầu nói không biết, Ngu Thanh Gia cũng không làm khó nàng ấy nữa, thở dài rồi thôi. Nàng sai người dời chiếc giường đến bên cửa sổ, nàng quỳ gối trên đấy ngẩn ngơ nhìn cảnh xuân tàn bên ngoài.
Nàng mặc chiếc áo giao lĩnh tay rộng màu đỏ, bên dưới là chiếc váy xen kẽ màu đỏ trắng, bên ngoài còn khoác thêm một lớp sa mỏng màu trắng sữa. Khi động đậy thì rực rỡ như gấm vóc, khi tĩnh lặng thì đẹp như tranh vẽ.
Thời bấy giờ người ta cực kỳ coi trọng dung mạo, làm quan nhờ dung mạo, nổi tiếng nhờ dung mạo, thăng tiến cũng nhờ dung mạo. Bắc triều bởi vì người cầm quyền thích võ công, nên hơi tốt hơn Nam triều một chút, nhưng cũng chỉ là kẻ năm mươi bước cười kẻ trăm bước.
Ngu Thanh Gia chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đúng nghĩa. Mái tóc đen nhánh như mây, đôi mày đậm nét, đôi mắt lại như có như không liếc xéo lên, mang theo vẻ mềm mại và quyến rũ vô tình.
Từng có một công tử vô tình gặp Ngu Thanh Gia ở tổ trạch tại Duyện Châu, đi xa năm bước rồi vẫn không nhịn được quay đầu lại. Hắn tặc lưỡi kinh ngạc, cười nói với bạn bè: "Nghe nói nhà họ Ngu có mỹ nhân, xem ra, danh xưng "Ngu mỹ nhân" quả nhiên không sai."
Sau chuyện này, danh xưng "Ngu mỹ nhân" của Ngu Thanh Gia liền lan truyền ra ngoài. Ngu mỹ nhân cũng là một loài hoa, cành lá mảnh khảnh mà sắc thắm nồng nàn, mềm yếu mà diễm lệ, tựa như dốc hết tinh huyết cả đời để nở rộ.
Cách gọi này có phần suồng sã, thêm vào đó giữa Ngu mỹ nhân và Bá Vương biệt Cơ còn có một điển cố, tóm lại nghe rất không may mắn, cho nên Ngu Thanh Gia rất không thích người khác gọi mình như vậy.
Nhưng bây giờ Bạch Chỉ đứng sau lư hương hầu hạ, càng nhìn càng thấy tiểu thư nhà mình thật sự có phong thái của Ngu mỹ nhân.
Ngu Thanh Gia trước kia cười rộ lên thì không thấy, hôm nay hơi mang vẻ u sầu tựa vào bên cửa sổ, vạt váy rộng màu đỏ trắng như muôn hoa đua nở xòe rộng trên giường, trông vừa mảnh mai, xinh đẹp, lại mang theo vẻ yếu đuối dễ vỡ tựa như một cánh hoa không chịu nổi một lần chạm nhẹ.
Bạch Chỉ không khỏi nhớ tới danh xưng "Ngu mỹ nhân" của Ngu Thanh Gia, từ Ngu mỹ nhân lại nghĩ đến câu chuyện Bá Vương và Ngu Cơ, trong lòng nghĩ thầm tiểu thư nhà mình cao quý như vậy, quả thật xứng đáng để bậc anh hào nhất thiên hạ vì nàng mà cúi mình.
Nhưng ngay sau đó Bạch Chỉ vội vàng thầm nghĩ không phải, Bá Vương trước khi chết còn chém Ô Chuy, tiễn biệt Ngu Cơ, tiểu thư nhà nàng và vị lang quân sau này chắc chắn sẽ không như vậy.
Bạch Chỉ lắc đầu nói không biết, Ngu Thanh Gia cũng không làm khó nàng ấy nữa, thở dài rồi thôi. Nàng sai người dời chiếc giường đến bên cửa sổ, nàng quỳ gối trên đấy ngẩn ngơ nhìn cảnh xuân tàn bên ngoài.
Nàng mặc chiếc áo giao lĩnh tay rộng màu đỏ, bên dưới là chiếc váy xen kẽ màu đỏ trắng, bên ngoài còn khoác thêm một lớp sa mỏng màu trắng sữa. Khi động đậy thì rực rỡ như gấm vóc, khi tĩnh lặng thì đẹp như tranh vẽ.
Thời bấy giờ người ta cực kỳ coi trọng dung mạo, làm quan nhờ dung mạo, nổi tiếng nhờ dung mạo, thăng tiến cũng nhờ dung mạo. Bắc triều bởi vì người cầm quyền thích võ công, nên hơi tốt hơn Nam triều một chút, nhưng cũng chỉ là kẻ năm mươi bước cười kẻ trăm bước.
Ngu Thanh Gia chính là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đúng nghĩa. Mái tóc đen nhánh như mây, đôi mày đậm nét, đôi mắt lại như có như không liếc xéo lên, mang theo vẻ mềm mại và quyến rũ vô tình.
Sau chuyện này, danh xưng "Ngu mỹ nhân" của Ngu Thanh Gia liền lan truyền ra ngoài. Ngu mỹ nhân cũng là một loài hoa, cành lá mảnh khảnh mà sắc thắm nồng nàn, mềm yếu mà diễm lệ, tựa như dốc hết tinh huyết cả đời để nở rộ.
Cách gọi này có phần suồng sã, thêm vào đó giữa Ngu mỹ nhân và Bá Vương biệt Cơ còn có một điển cố, tóm lại nghe rất không may mắn, cho nên Ngu Thanh Gia rất không thích người khác gọi mình như vậy.
Nhưng bây giờ Bạch Chỉ đứng sau lư hương hầu hạ, càng nhìn càng thấy tiểu thư nhà mình thật sự có phong thái của Ngu mỹ nhân.
Bạch Chỉ không khỏi nhớ tới danh xưng "Ngu mỹ nhân" của Ngu Thanh Gia, từ Ngu mỹ nhân lại nghĩ đến câu chuyện Bá Vương và Ngu Cơ, trong lòng nghĩ thầm tiểu thư nhà mình cao quý như vậy, quả thật xứng đáng để bậc anh hào nhất thiên hạ vì nàng mà cúi mình.
Nhưng ngay sau đó Bạch Chỉ vội vàng thầm nghĩ không phải, Bá Vương trước khi chết còn chém Ô Chuy, tiễn biệt Ngu Cơ, tiểu thư nhà nàng và vị lang quân sau này chắc chắn sẽ không như vậy.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
