TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 21

"Ồ," Vu Miên cười khẩy, "Mẹ muốn tác hợp cho chúng con?"

"Nên mới cố tình để cửa hé mở, cho hắn nửa đêm lẻn vào phòng con?"

"Ta..." Vương Hương Cần nghẹn họng, không nói nên lời.

"Lão tam!"

Vu Lập nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ làm vậy là vì tốt cho ngươi thôi."

"Tốt cho ta?"

"Thấy chưa, chính hắn thừa nhận kìa." Vu Miên liếc nhìn Vương Hương Cần.

Mặt già của Vương Hương Cần đỏ bừng: "Thì... thì sao chứ?!"

"Ngươi với tên thợ săn nghèo kiết xác kia còn chưa thành đôi mà! Ta thấy thằng nhóc Thẩm gia này cũng tốt, muốn tác hợp cho hai đứa!"

"Ồ," Vu Miên cười khẩy, "Mẹ muốn tác hợp cho chúng con?"

"Nên mới cố tình để cửa hé mở, cho hắn nửa đêm lẻn vào phòng con?"

"Ta..." Vương Hương Cần nghẹn họng, không nói nên lời.

"Lão tam!"

Vu Lập nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Mẹ làm vậy là vì tốt cho ngươi thôi."

"Tốt cho con?"

Vu Miên găm chặt mắt vào Thẩm Xuyên đang co rúm ở một bên, đột ngột bước tới, túm lấy cánh tay hắn, rồi giật mạnh.

"Xoảng!"

Một thứ gì đó rơi xuống đất.

Vu Miên cúi xuống nhặt, liếc thấy Vương Hương Cần bên cạnh lộ vẻ căng thẳng.

Thẩm Xuyên cũng hoảng hốt, định giật lại đồ vật trong tay Vu Miên nhưng không kịp.

"Nửa đêm còn mang theo đồ nữa kìa."

Vu Miên vừa nói vừa mở gói vải ra, bên trong là một chiếc bánh bao có mùi khó chịu và một chiếc bình sứ nhỏ.

Nhìn kỹ họa tiết trên khăn, rõ ràng là của Vương Hương Cần hay dùng.

"Chậc," Vu Miên tặc lưỡi, "Mọi người xem đi, đây là cái gì?"

"Định đầu độc Ngốc Đầu, rồi hạ dược cho con, đây là tốt cho con sao?"

"Chẳng phải tại ngươi không nghe lời ta!"

Vu Lập lớn tiếng: "Nếu ban ngày ngươi nghe lời mẹ, đồng ý gả cho Thẩm Xuyên, thì đâu có chuyện này."

"Vậy sao?" Mặt Vu Miên đột nhiên tối sầm.

Cậu bước tới trước mặt Vu Lập, cong môi cười: "Đại ca."

"Gì?" Vu Lập tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Vu Miên đột ngột túm lấy tóc Vu Lập, nhét chiếc bánh bao vào miệng hắn.

"Ưʍ... ưm! ư ư..."

Vu Lập hoảng sợ trợn tròn mắt, hai tay vung loạn xạ.

Hắn giãy giụa rất mạnh, Vu Miên không giữ nổi, nhưng còn có Ngốc Đầu ở đây.

Con chó đen to lớn gầm gừ, cắn phập vào đùi Vu Lập.

Vu Lập bị nhét bánh bao vào miệng, vừa muốn giãy giụa, lại bị Ngốc Đầu cắn, sợ đến mặt trắng bệch, không dám động đậy, cả người run rẩy.

"Lão Tam! Tam đệ!"

Chu Ngọc sợ hãi hét lên: "Ngươi muốn làm gì hả! Hắn là đại ca ngươi đó!"

"Con biết hắn là đại ca con."

Vu Miên nắm chặt tóc Vu Lập, giọng lạnh tanh: "Nếu hắn không nhớ tình anh em, thì con cũng không cần khách khí."

"Hắn muốn hủy hoại nửa đời sau của con, thì con lấy mạng hắn, không quá đáng chứ?"

19

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.