0 chữ
Chương 23
Chương 23
“Thiếu gia, ngài ngồi xuống nghỉ một chút trước đi.”
Kim Vân nói: “Thiếu gia, sáu ngày sau Trịnh công tử sẽ đến định thân, nửa tháng sau hai người sẽ thành thân.”
Ngu Lan Ý nghe thấy liền bật dậy, sắc mặt dữ tợn, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận: “Sao lại gấp gáp như vậy, ta đâu có sợ ế! Ta muốn gặp phụ thân! Ta muốn gặp tiểu phụ thân! Ta muốn gặp ca ca! Ta không muốn gả sớm như thế!”
“Thiếu gia, không còn cách nào khác. Lần này phu lang đã quyết tâm, hôm nay còn tự mình đến gặp Trịnh công tử để bàn bạc chuyện hôn sự.” Kim Vân nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Làm sao lại như vậy, ta không muốn!” Ngu Lan Ý muốn ra khỏi phòng, vừa ló đầu ra đã thấy hai gã gia đinh đứng chắn ngay cửa, tay cầm dao ngăn đường.
Ngu Lan Ý: “…”
Hắn không cam lòng quay lại, nằm úp mặt xuống giường như một con cá chết.
“Hắn, hắn là tiến sĩ tam giáp, chẳng có tiền đồ gì. Ta theo hắn chắc chắn sẽ phải chịu khổ. Ta không muốn chịu khổ.” Ngu Lan Ý úp mặt vào gối, nói nghẹn ngào.
Chỉ được mỗi cái mặt là dễ nhìn, Ngu Lan Ý thì thầm.
Nhưng nghĩ lại, xung quanh Trịnh Sơn Từ không có oanh oanh yến yến nào khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Phụ thân và tiểu phụ thân của hắn là thanh mai trúc mã mà còn có con riêng. Nhị biểu ca là người rất tốt, nhưng năm mười bảy tuổi đã có thông phòng. Con cháu nhà đại tộc vốn là như vậy.
…
Trịnh Sơn Từ hoàn toàn không hay biết rằng Ngu Lan Ý đang cân nhắc về mình. Hắn mở bọc mà phu lang Hầu gia mang tới, bên trong là một bộ y phục quý giá, nhìn là biết được may từ loại lụa thượng hạng. Chạm vào mềm mại, mượt mà vô cùng.
Hắn treo bộ y phục lên.
Trịnh Sơn Từ chưa kịp viết thư về cho gia đình, nhưng vì ngày thành thân đã định nên hắn dự định báo tin.
Hắn cầm bút, viết về tình hình hiện tại của mình, chỉ chọn những điều tốt đẹp để kể, còn chuyện hôn sự với Ngu Lan Ý thì chỉ nhắc qua loa, không để lộ quá nhiều chi tiết.
Viết xong thư, Trịnh Sơn Từ mang ra ngoài gửi. Lá thư này có lẽ sẽ mất khoảng hai tháng mới đến tay gia đình hắn.
Người ở trạm dịch nhận tiền rồi phân loại thư từ, cất giữ cẩn thận.
“Xong rồi, công tử có thể quay về.”
Trịnh Sơn Từ chắp tay: “Đa tạ.”
Hắn rời khỏi trạm dịch, đang đi trên phố thì bị người khác vỗ vai. Người này nồng nặc mùi rượu, nói chuyện vừa cười: “Trịnh huynh phát đạt rồi, sao không báo cho ta một tiếng, ta mời huynh đi uống rượu.”
Kim Vân nói: “Thiếu gia, sáu ngày sau Trịnh công tử sẽ đến định thân, nửa tháng sau hai người sẽ thành thân.”
Ngu Lan Ý nghe thấy liền bật dậy, sắc mặt dữ tợn, trong mắt ánh lên ngọn lửa giận: “Sao lại gấp gáp như vậy, ta đâu có sợ ế! Ta muốn gặp phụ thân! Ta muốn gặp tiểu phụ thân! Ta muốn gặp ca ca! Ta không muốn gả sớm như thế!”
“Thiếu gia, không còn cách nào khác. Lần này phu lang đã quyết tâm, hôm nay còn tự mình đến gặp Trịnh công tử để bàn bạc chuyện hôn sự.” Kim Vân nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Làm sao lại như vậy, ta không muốn!” Ngu Lan Ý muốn ra khỏi phòng, vừa ló đầu ra đã thấy hai gã gia đinh đứng chắn ngay cửa, tay cầm dao ngăn đường.
Ngu Lan Ý: “…”
Hắn không cam lòng quay lại, nằm úp mặt xuống giường như một con cá chết.
Chỉ được mỗi cái mặt là dễ nhìn, Ngu Lan Ý thì thầm.
Nhưng nghĩ lại, xung quanh Trịnh Sơn Từ không có oanh oanh yến yến nào khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút. Phụ thân và tiểu phụ thân của hắn là thanh mai trúc mã mà còn có con riêng. Nhị biểu ca là người rất tốt, nhưng năm mười bảy tuổi đã có thông phòng. Con cháu nhà đại tộc vốn là như vậy.
…
Trịnh Sơn Từ hoàn toàn không hay biết rằng Ngu Lan Ý đang cân nhắc về mình. Hắn mở bọc mà phu lang Hầu gia mang tới, bên trong là một bộ y phục quý giá, nhìn là biết được may từ loại lụa thượng hạng. Chạm vào mềm mại, mượt mà vô cùng.
Hắn treo bộ y phục lên.
Hắn cầm bút, viết về tình hình hiện tại của mình, chỉ chọn những điều tốt đẹp để kể, còn chuyện hôn sự với Ngu Lan Ý thì chỉ nhắc qua loa, không để lộ quá nhiều chi tiết.
Viết xong thư, Trịnh Sơn Từ mang ra ngoài gửi. Lá thư này có lẽ sẽ mất khoảng hai tháng mới đến tay gia đình hắn.
Người ở trạm dịch nhận tiền rồi phân loại thư từ, cất giữ cẩn thận.
“Xong rồi, công tử có thể quay về.”
Trịnh Sơn Từ chắp tay: “Đa tạ.”
Hắn rời khỏi trạm dịch, đang đi trên phố thì bị người khác vỗ vai. Người này nồng nặc mùi rượu, nói chuyện vừa cười: “Trịnh huynh phát đạt rồi, sao không báo cho ta một tiếng, ta mời huynh đi uống rượu.”
18
0
3 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
