0 chữ
Chương 1
Chương 1: Hôm nay có phải vẫn nghĩ đến lí do muốn ly hôn không?
Trời quang đãng, mây trắng lượn lờ như những dải lụa mềm mại vắt ngang nền trời xanh biếc.
Tia nắng sớm xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi vào căn phòng, phủ lên mọi vật một màu vàng nhạt ấm áp.
Vệ Đoan Ny đi đi lại lại trong phòng, cắn nhẹ ngón tay, ánh mắt không ngừng liếc về phía đồng hồ, tay chân cô lóng ngóng, như không biết phải đặt chúng ở đâu.
Khi tiếng cửa mở vang lên, cô lập tức đứng sững lại, cả người căng thẳng.
Người đàn ông bước vào trong bộ vest đen phẳng phiu không một nếp gấp.
Gương mặt anh tuấn với những đường nét cương nghị nhưng vẫn toát lên vẻ phóng khoáng, liều lĩnh như một ngọn lửa giấu sau lớp băng lạnh.
Mái tóc đen rũ nhẹ xuống trán, đôi mắt hẹp dài, sắc như lưỡi dao nhìn cô không khác gì ánh mắt chim ưng dõi theo con mồi.
“Anh, anh về rồi hả? Đói chưa? Em xuống nhà dọn cơm.”
Vệ Đoan Ny nở nụ cười xinh đẹp, gương mặt sắc sảo quyến rũ, đặc biệt là nốt ruồi son ở xương quai xanh bên phải của cô càng làm tăng sự mê hoặc.
“Không cần đâu, dì Nhung làm rồi.” Phó Cảnh Minh thờ ơ đáp, thuận tiện cởϊ áσ vest quăng qua một bên
Vệ Đoan Ny mặc chiếc váy sáng màu, mái tóc xoăn nhẹ ôm lấy hai bên vai trắng ngần, cả người như phát sáng, làn da trắng hồng như búp bê sứ, đẹp đến mức khiến người khác không dám chạm vào.
“Thế nào? Nhìn em có vẻ căng thẳng.” Phó Cảnh Minh liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự trêu chọc lạnh nhạt
Với khí thế áp lực nặng nề ẩn sau từng câu nói nhẹ nhàng, Vệ Đoan Ny đương nhiên hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.
Vệ Đoan Ny ý chí sinh tồn cao, không muốn tìm đường chết, cô vội nói: “Em nào có.”
“Không có sao?”
Phó Cảnh Minh tiến tới chỗ Vệ Đoan Ny, bàn tay duỗi ra nắm lấy lọn tóc rơi bên vai cô đưa tay mũi ngửi lấy.
Vệ Đoan Ny không dám cử động, thậm chí hơi thở cũng bị ép chặt lại trong l*иg ngực, cô cúi nhìn Phó Cảnh Minh đang vùi mặt trong tóc mình như một con thú đang đánh dấu lãnh thổ.
Phó Cảnh Minh hít lấy hương thơm trên mái tóc cô, hắn thấp giọng nói: “Hôm nay có phải vẫn nghĩ đến lí do muốn ly hôn không?”
“Không, không có, em không nghĩ nữa.”
Vệ Đoan Ny nói xong, Phó Cảnh Minh chợt cười nhẹ, dễ dàng biết được Vệ Đoan Ny chỉ đang giở trò qua mặt hắn.
“Anh vẫn không tin được em, để chứng minh, lên giường nằm đi.”
“Chồng.”
“Sao? Hay em vẫn muốn ly hôn, đây là nghĩa vụ vợ chồng, đã là nghĩa vụ, không nên bỏ qua.”
Vệ Đoan Ny cắn răng, tức giận nhìn Phó Cảnh Minh tràn đầy ai oán.
Phó Cảnh Minh đứng thẳng người buông lọn tóc trong tay ra nhìn Vệ Đoan Ny không có ý nhún nhường.
Vệ Đoan Ny sắc mặt biến hoá qua lại khó coi, cuối cùng trước khi cô tự dâng mình thì đã bị Phó Cảnh Minh mất kiên nhẫn chộp lấy.
Cả người cô bị hắn kéo lại, nhanh chóng mặt úp vào l*иg ngực ấm, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng bên cánh mũi một hương thơm dụ hoặc.
Đối với loại phương thức này, Vệ Đoan Ny nhận ra ý định của hắn, thấy hắn tới thật thì hốt hoảng.
“Khoan đã, em, em…”
“Ny Ny, không ngoan nha, vẫn nghĩ đến ly hôn.”
Phó Cảnh Minh ở trong Tứ Thiếu có thể gọi là một kẻ thích gì làm nấy, tính tình nhìn có vẻ hoà đồng, thân thiện, vui vẻ lại thích giỡn nhưng ai thân thiết sẽ thấy rõ mặt tối của hắn.
Hắn là một kẻ liều và không xem ai ra gì, nói trắng ra là có máu điên.
Bởi vì Vệ Đoan Ny đòi ly hôn, ban đầu Phó Cảnh Minh không đồng ý cũng chỉ nhỏ nhẹ giải quyết nhưng Vệ Đoan Ny hết lần này tới lần khác chọc vào chỗ đau của hắn, hắn liền không muốn đôi co nữa.
Hắn đánh thẳng vào Vệ Gia làm Vệ Gia lao đao đầy sóng gió, Vệ Đoan Ny bắt buộc phải tìm hắn nói chuyện.
Hắn nói chỉ muốn đền bù bằng bản thân cô, ngoài ra không cần nói thêm.
Vệ Đoan Ny có tức giận, có phẫn nộ nhưng Phó Cảnh Minh đều không đặt trong mắt, mặc kệ cô giận dỗi mà làm.
Vệ Gia không đấu lại Phó Gia, Vệ Đoan Ny cũng biết tính cách của hắn nên càng không dám đấu với hắn.
Vì vậy hiện tại cô đang làm cô vợ hiền, ngoan ngoãn làm vui lòng chồng.
Tia nắng sớm xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi vào căn phòng, phủ lên mọi vật một màu vàng nhạt ấm áp.
Vệ Đoan Ny đi đi lại lại trong phòng, cắn nhẹ ngón tay, ánh mắt không ngừng liếc về phía đồng hồ, tay chân cô lóng ngóng, như không biết phải đặt chúng ở đâu.
Khi tiếng cửa mở vang lên, cô lập tức đứng sững lại, cả người căng thẳng.
Người đàn ông bước vào trong bộ vest đen phẳng phiu không một nếp gấp.
Gương mặt anh tuấn với những đường nét cương nghị nhưng vẫn toát lên vẻ phóng khoáng, liều lĩnh như một ngọn lửa giấu sau lớp băng lạnh.
Mái tóc đen rũ nhẹ xuống trán, đôi mắt hẹp dài, sắc như lưỡi dao nhìn cô không khác gì ánh mắt chim ưng dõi theo con mồi.
“Anh, anh về rồi hả? Đói chưa? Em xuống nhà dọn cơm.”
“Không cần đâu, dì Nhung làm rồi.” Phó Cảnh Minh thờ ơ đáp, thuận tiện cởϊ áσ vest quăng qua một bên
Vệ Đoan Ny mặc chiếc váy sáng màu, mái tóc xoăn nhẹ ôm lấy hai bên vai trắng ngần, cả người như phát sáng, làn da trắng hồng như búp bê sứ, đẹp đến mức khiến người khác không dám chạm vào.
“Thế nào? Nhìn em có vẻ căng thẳng.” Phó Cảnh Minh liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo sự trêu chọc lạnh nhạt
Với khí thế áp lực nặng nề ẩn sau từng câu nói nhẹ nhàng, Vệ Đoan Ny đương nhiên hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.
Vệ Đoan Ny ý chí sinh tồn cao, không muốn tìm đường chết, cô vội nói: “Em nào có.”
Phó Cảnh Minh tiến tới chỗ Vệ Đoan Ny, bàn tay duỗi ra nắm lấy lọn tóc rơi bên vai cô đưa tay mũi ngửi lấy.
Vệ Đoan Ny không dám cử động, thậm chí hơi thở cũng bị ép chặt lại trong l*иg ngực, cô cúi nhìn Phó Cảnh Minh đang vùi mặt trong tóc mình như một con thú đang đánh dấu lãnh thổ.
Phó Cảnh Minh hít lấy hương thơm trên mái tóc cô, hắn thấp giọng nói: “Hôm nay có phải vẫn nghĩ đến lí do muốn ly hôn không?”
“Không, không có, em không nghĩ nữa.”
Vệ Đoan Ny nói xong, Phó Cảnh Minh chợt cười nhẹ, dễ dàng biết được Vệ Đoan Ny chỉ đang giở trò qua mặt hắn.
“Anh vẫn không tin được em, để chứng minh, lên giường nằm đi.”
“Chồng.”
“Sao? Hay em vẫn muốn ly hôn, đây là nghĩa vụ vợ chồng, đã là nghĩa vụ, không nên bỏ qua.”
Vệ Đoan Ny cắn răng, tức giận nhìn Phó Cảnh Minh tràn đầy ai oán.
Vệ Đoan Ny sắc mặt biến hoá qua lại khó coi, cuối cùng trước khi cô tự dâng mình thì đã bị Phó Cảnh Minh mất kiên nhẫn chộp lấy.
Cả người cô bị hắn kéo lại, nhanh chóng mặt úp vào l*иg ngực ấm, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng bên cánh mũi một hương thơm dụ hoặc.
Đối với loại phương thức này, Vệ Đoan Ny nhận ra ý định của hắn, thấy hắn tới thật thì hốt hoảng.
“Khoan đã, em, em…”
“Ny Ny, không ngoan nha, vẫn nghĩ đến ly hôn.”
Phó Cảnh Minh ở trong Tứ Thiếu có thể gọi là một kẻ thích gì làm nấy, tính tình nhìn có vẻ hoà đồng, thân thiện, vui vẻ lại thích giỡn nhưng ai thân thiết sẽ thấy rõ mặt tối của hắn.
Hắn là một kẻ liều và không xem ai ra gì, nói trắng ra là có máu điên.
Bởi vì Vệ Đoan Ny đòi ly hôn, ban đầu Phó Cảnh Minh không đồng ý cũng chỉ nhỏ nhẹ giải quyết nhưng Vệ Đoan Ny hết lần này tới lần khác chọc vào chỗ đau của hắn, hắn liền không muốn đôi co nữa.
Hắn đánh thẳng vào Vệ Gia làm Vệ Gia lao đao đầy sóng gió, Vệ Đoan Ny bắt buộc phải tìm hắn nói chuyện.
Hắn nói chỉ muốn đền bù bằng bản thân cô, ngoài ra không cần nói thêm.
Vệ Đoan Ny có tức giận, có phẫn nộ nhưng Phó Cảnh Minh đều không đặt trong mắt, mặc kệ cô giận dỗi mà làm.
Vệ Gia không đấu lại Phó Gia, Vệ Đoan Ny cũng biết tính cách của hắn nên càng không dám đấu với hắn.
Vì vậy hiện tại cô đang làm cô vợ hiền, ngoan ngoãn làm vui lòng chồng.
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
