TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Nguyên Huyên liền thuận miệng kể tiếp, ngữ điệu tự nhiên, chậm rãi bày ra sự tình:

“Sắp đến cuối năm, gia lệnh của thần nữ phải hồi bẩm việc nhà. Phò mã xem ra nhà lệnh trước có lắm điều bất chính, bèn định thay một người mới có tài. Nào ngờ lại có người tiến cử quản sự của một thương hộ đang lên.”

“Phò mã bèn đến vài lượt, thấy thương hộ ấy quả thực làm ăn giỏi giang, song công chẳng ở người quản lý, mà là ở chủ nhân thật sự. Người đoán xem là ai?”

Thái hậu thuận thế hỏi:

“Nếu chẳng phải người quản lý, chẳng lẽ chính là chủ nhân?”

“Chính là vậy. Mà chủ nhân lại là một thiếu nữ xuất thân danh môn. Phò mã hỏi vài câu, lại sinh ra lời đồn.”

“Chủ nhân thương hộ ấy tới gặp thần nữ, bẩm báo rõ ràng. Khi ấy thần nữ đã lễ Phật xong, bèn dấy lòng muốn hồi kinh.”

“Phò mã tuy có lòng tốt, nhưng việc nhà của công chúa, nào đến lượt phò mã tự ý làm chủ? Thành thử khi đến cửa thành, thần nữ bèn nhắc chuyện này, một thời nổi giận, mới cùng phò mã ra tay, gây ra chuyện cười.”

“Thánh thượng thương xót, cho phép thần nữ quay về tịnh tu, vì người mà cầu phúc cho quốc gia xã tắc, thần nữ cam tâm tình nguyện.”

Dẫu mối quan hệ với Mục Vọng có xấu đến đâu, thì cũng phải phơi bày trước mắt Thái hậu. Phải cho bà biết rõ: dù có kết thân với cận thần của đế vương, thì cũng không cùng lòng hướng với triều đình.

Nguyên Thư ở một bên nghe xong, sắc mặt hiện lên đôi phần thâm ý. Một lời kia của Nguyên Huyên nhẹ nhàng như gió thoảng, lại đổi trắng thay đen, khiến sự tình đổi diện đổi mày. Thái hậu tuổi tác đã cao, tin tức cũng không còn nhanh nhạy, vậy mà lại tin ngay lời ấy không chút nghi ngờ.

“Đã là gia lệnh làm việc không chu, thì thay người cũng chẳng sao. Người do phò mã đề cử, tạm gác lại. Nay con đã hồi kinh, thuộc quan của mình, thì tự mình chọn lấy cũng là phải.”

Mưu sự đã thành được nửa, Nguyên Huyên khẽ hé môi cười, “Dạ vâng.”

“Nghe Nhiêu An nói, đầu bệnh của con vẫn chưa khỏi, vẫn còn đang uống thuốc? Kim Ung thành tuy gần, nhưng không có Thái y chăm nom, Dương Tự, mau truyền Thái y đến xem cho đứa nhỏ đáng thương này một chút.” Thái hậu vừa nói vừa ngoắc tay gọi Nguyên Huyên lại gần.

Nguyên Huyên nghe lời, liền đứng dậy hành lễ, tỏ vẻ khiêm cung thuận thuận.

Nguyên Thư trông thấy thì bật cười duyên dáng, nói rằng:

“Thái hậu nhân hậu vô song, Thuận Dương lại là người si khờ. Hôm trước thần nữ có đến chùa bái Phật, thuận đường ghé thăm Thuận Dương, nghe bọn thị nữ nói, sau khi thành thân, phò mã đặc biệt vì nàng mà tìm dược trị chứng đầu phong. Dược liệu quý giá, mỗi tháng đều do chính phò mã đích thân đưa tới chùa. Thần nữ xem ra, Thuận Dương chẳng hay biết tấm chân tình nơi phò mã.”

8

0

2 tháng trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.