TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

“Nguyên Diên Thịnh, sao đột nhiên nhớ hồi kinh? Ăn chay niệm Phật chán rồi sao?”

Miệng nói cười với Nguyên Huyên, ánh mắt hắn đã đảo qua khắp xe, rồi rơi vào thân ảnh nữ tử bên cạnh nàng. Ánh nhìn hơi sững lại, một tia khí u ám lóe lên rồi tan đi.

Thôi Tùng La không để ý, nhưng Nguyên Huyên đã nhận ra, trong lòng liền lạnh thêm một phần.

Mục Vọng tám tuổi nhập Đông Cung làm thị đồng, mười tuổi phong làm tẩy mã quan của cô, có thể coi là quen biết từ nhỏ. Dù sau biến cố Đông Cung, bao người bị giáng chức, hắn vẫn vững vàng bước vào triều đình.

Thành hôn với công chúa rồi được phong phò mã đô úy, từ ấy thường xưng hô bằng tự, dẫu không có tình phu thê, cũng xem như còn vương chút thân tình thuở thiếu niên.

Chỉ tiếc rằng sau khi thành hôn chưa đầy một năm, Mục Vọng đã được thăng làm Thị trung, trở thành cận thần của Thiên tử, kẻ mà Hoàng đế tin tưởng nhất.

Nguyên Huyên từng là Thái tử do Thái hậu định sẵn, vốn là quân cờ trong tay Thái hậu. Cuộc hôn sự này xưa nay chỉ là cái vỏ bên ngoài, hai người sinh ra đã ở thế đối lập.

Giờ đây, Mục Vọng gọi chữ tự để tỏ vẻ thân mật, lại dùng thanh đao do Hoàng đế ban, cười nói mà chẳng giấu nổi uy hϊếp. Mềm cứng đều có, chẳng qua chỉ mong nàng buông tha Thôi Tùng La.

“Phò mã đang nhìn gì vậy?”

Nguyên Huyên vẫn nắm chặt trường đao trong tay, thân ngồi trong khoang xe chật hẹp, tư thế có chút gò bó, nhưng thần thái vẫn thong dong như cũ.

Lúc này Mục Vọng mới dời ánh mắt về phía Nguyên Huyên, cũng có vài phần giận ý.

Hắn vẫn đang trên lưng ngựa, một tay giữ cương, một tay cầm đao chưa rút khỏi vỏ. Thân hình thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống người trong xe, liền thu lại vẻ thân thiết ban đầu, cất lời:

“Điện hạ hồi kinh, hạ quan đặc biệt đến nghênh đón.”

Hai ánh mắt chạm nhau, một cao một thấp, song chẳng ai chịu rơi vào thế hạ phong.

“Nàng tuổi còn nhỏ, lỡ đến chùa quấy nhiễu điện hạ, mong điện hạ đừng chấp nhặt kẻ thường dân.”

Mục Vọng chuyển ánh nhìn sang Thôi Tùng La, nói:

“Tùng La, mau dập đầu tạ tội với công chúa, sau sẽ chuẩn bị lễ vật, đích thân đưa đến phủ công chúa.”

Khẩu khí chẳng cho người ta phản bác, Thôi Tùng La trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng.

Sao lại quên mất thời điểm này nam nữ chính đã mơ hồ sinh tình?

Còn chưa kịp phản ứng, Mục Vọng đã dịu giọng với nàng:

“Dù chẳng rõ ai chỉ lối ngươi đến chùa Vương Nam, nhưng mọi việc sau này đều có thể giải thích rõ ràng. Tùng La, đến bên ta, ngoài ta ra, chẳng ai có thể bảo vệ ngươi.”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.