TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Cơn gió đầu thu lùa vào khe cửa điện, thổi rung những dải lụa đỏ trên trần, tạo thành những vệt chuyển động âm thầm như linh hồn lang thang giữa biển người. Trên bệ đá, nghi lễ thứ hai sắp sửa bắt đầu. Lần này, không chỉ có các thầy tế, mà cả đoàn tùy giá hộ tống đôi tân nhân lên tận trung tâm điện. Tiếng trống nghi lễ gõ nhịp đều, nhắc cho mọi người rằng dù không khí có đặc quánh đến đâu, nghi thức của hoàng tộc vẫn phải tiến hành theo đúng thứ tự không sai một li.

Quan chủ hôn — một lão già béo lùn với bộ râu chẻ ba, mắt ti hí luôn liếc ngang dọc — bước lên giữa điện, hai tay nâng cao khay bạc chạm trổ tinh xảo, trên đó đặt hai chén rượu đỏ tươi như máu tẩm trên lụa. Lão hơi cúi người, giọng sang sảng mà lại ngọt như rót mật: "Đến phần giao bôi chi lễ. Tân lang, tân nương cùng uống rượu, cầu duyên phận dài lâu, kết tơ bền chặt."

Mọi ánh nhìn như bị hút hết vào chiếc khay bạc và đôi chén nhỏ ấy. Lăng Du tiến một bước, hai tay nhận lấy chén rượu, động tác dứt khoát nhưng không quá mạnh. Cô đứng thẳng lưng, hô hấp đều, ánh mắt lặng lẽ quan sát Triệu Uyển Dao bên cạnh. Trong nháy mắt, cô nhận ra bàn tay nàng hơi run, dù biểu cảm trên mặt hoàn toàn không đổi.

Uyển Dao nhìn chén rượu một cách lạnh nhạt, tay không vươn ra, cũng chẳng nhúc nhích. Đôi mắt nàng, màu nâu đen của đêm không sao, nhìn xoáy vào Lăng Du không chớp lấy một lần. Sự im lặng căng lên thành sợi dây mỏng tang, chỉ cần một động tác nhỏ là sẽ đứt toang.

Quan chủ hôn cảm nhận được khí lạnh tràn lên sống lưng, cố làm ra vẻ không nhận ra, tiếp tục đọc lời chú: "Tân lang, tân nương nâng chén, đối diện giao bôi, chúc mừng duyên kết trăm năm—"

Vẫn không ai động đậy. Cả hai đứng yên như tượng, chỉ có tiếng thở nhẹ, gần như không nghe nổi, của Lăng Du.

Trên ngai vàng, Hoàng hậu Từ Ân ho nhẹ một tiếng, đủ để con gái nhận ra. Đó là thứ âm thanh vừa dịu dàng vừa mang ý mệnh lệnh, quen thuộc đến mức chỉ cần nghe qua là biết mẹ đang cảnh cáo mình đừng gây chuyện.

Uyển Dao không nhìn lên, không đáp lại, càng không vươn tay cầm chén rượu. Đôi mắt nàng, lần này, rời khỏi mặt Lăng Du mà hướng thẳng lên bậc ngọc, nơi Hoàng hậu đang nhìn nàng. Giữa hai người, có một thứ sợi dây vô hình kéo căng trong tuyệt vọng — một bên là mong muốn bảo vệ, bên còn lại là quyết tâm vùng vẫy đến tận cùng.

Lăng Du vẫn giữ chén rượu trong tay, ngón tay hơi siết, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt Uyển Dao. "Nếu nàng không muốn." Lăng Du nói nhỏ, đủ để người đối diện nghe rõ mà không lọt tới tai người ngoài, "ta sẽ uống phần mình, không ép buộc."

Lời nói nhẹ tênh, nhưng lằn ranh cuối cùng đã bị chạm đến. Uyển Dao nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên chút gì đó gần như thương hại, sau lại trở lại lạnh như băng. "Ngươi nghĩ chỉ cần uống rượu là có thể thành phu thê hay sao?" Nàng cười nhạt, giọng vừa đủ sắc để đâm thủng bầu không khí chết lặng trong điện.

Sự đối đầu không lời giữa hai người càng khiến đám quan khách nín thở.

Ở hàng văn thần, một vài người đã bắt đầu thì thầm bàn tán, số còn lại chỉ nhìn nhau, ngỡ ngàng trước cảnh tượng chưa từng thấy.

Ở phía võ tướng, một viên tướng già nắm chặt tay đến gân xanh nổi lên, cố dằn lại câu chửi thề đang chực phát ra.

Hoàng hậu lại ho nhẹ, lần này xen lẫn cả sự van nài và lo sợ. Đến lượt Hoàng đế, khuôn mặt ông vốn chỉ lạnh lùng nay đã chuyển sang tím bầm, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng tắp. Ông không nói, chỉ gõ nhịp đầu ngón tay lên đầu rồng chạm khắc ở ngai vàng, tiếng động khô khốc vang lên từng nhịp một.

Lăng Du quay mặt đi, hít một hơi thật sâu. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt hoàng đế, rồi lại nhìn sang Hoàng hậu, cuối cùng là đám đông dưới điện. Cô hiểu, từng hành động, từng cử chỉ của mình hôm nay sẽ trở thành chuyện kể của cả triều đình, thậm chí là thành mẫu mực hoặc vết nhơ cho hậu thế. Nhưng giữa tất cả ánh mắt ấy, điều duy nhất cô không muốn là làm tổn thương người đứng cạnh mình, dù nàng ta lạnh lẽo đến mức nào.

Vẫn không có ai phá vỡ sự im lặng. Ngay cả dàn nhạc lễ cũng chần chừ, không dám gảy thêm một nốt nào ngoài bản nhạc nền rền rĩ của lễ hội. Cuối cùng, chính Uyển Dao là người lên tiếng, thanh âm của nàng vang vọng như tiếng chuông gãy giữa đại điện.

"Ta không uống. Nếu phải gả cho một người mà mình không kính trọng, thì việc uống chén rượu này chỉ là sỉ nhục cả hai." Nàng nói dứt khoát, không cần gắng sức mà vẫn làm cho từng chữ dội thẳng vào tim người nghe.

Một tiếng "ồ" đồng loạt phát ra từ hàng cuối của đại điện. Quan chủ hôn run tay, suýt làm rớt khay bạc. Hoàng hậu che miệng, mắt đỏ hoe, còn Hoàng đế thì bật dậy khỏi ngai vàng, áo long bào rung lên theo chuyển động của thân hình to lớn.

"Triệu Uyển Dao!" Tiếng gọi của Hoàng đế như sấm nổ. Cả điện lặng ngắt như tờ.

Lăng Du, dù đã dự đoán trước, vẫn cảm thấy một luồng lạnh tê dại chạy dọc sống lưng. Cô nhẹ nghiêng đầu về phía công chúa, thì thầm một câu không ai nghe rõ: "Ta nhận thua."

Nói rồi, cô nâng chén rượu, uống cạn trong một hơi, mắt không rời khỏi khuôn mặt trắng bệch của Uyển Dao. Khi rượu tràn vào họng, làn hơi cay xộc lên tận óc, đốt cháy mọi ý niệm về danh dự hay thể diện. Nhưng Lăng Du không hề nhăn mặt, cũng chẳng gục xuống. Cô đặt chén không lên khay, rồi quay lại, một lần nữa cúi đầu trước hoàng thượng, ánh mắt như thể nói: "Thần đã làm hết bổn phận."

Triệu Uyển Dao vẫn đứng bất động, nhìn Lăng Du bằng ánh mắt kỳ lạ — vừa như khinh thường, vừa như tiếc nuối, cuối cùng là một khoảng trống rỗng mênh mông. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ tan chảy thành một vết cắt không ai có thể vá lại.

Hoàng đế, tay nắm chặt đến nổi gân, gầm lên: "Đủ rồi! Hôn lễ là quốc sự, không phải trò trẻ con! Nếu không uống rượu, có phải ngươi muốn toàn thiên hạ chê cười hoàng gia này không?"

Hoàng hậu vội đứng dậy, nắm lấy cánh tay Hoàng đế, cố làm dịu cơn giận. Song ánh mắt bà vẫn không rời khỏi Triệu Uyển Dao, như khẩn khoản van con hãy nhượng bộ một lần thôi. Nhưng Uyển Dao không động đậy, cũng không cúi đầu. Nàng chỉ đứng đó, tay buông thõng, mắt nhìn về phía xa xăm, như thể thân xác ở lại mà linh hồn đã chu du đến nơi nào khác.

Quan chủ hôn nhìn qua lại giữa các bên, mồ hôi rịn ướt trán. Cuối cùng, lão cất giọng yếu ớt: "Hôn lễ… chính thức hoàn thành. Kính mời tân lang, tân nương về cung động phòng."

Lời tuyên bố ấy vang lên lạc lõng, như một dấu chấm hết đầy cay đắng cho màn kịch vừa diễn ra. Trong đại điện, người ta chỉ còn nghe tiếng xào xạc của áo gấm, tiếng vỡ nhẹ của men rượu, và những tiếng thở dài bất lực của đám đông chứng kiến.

Khi bước chân ra khỏi bệ đá, Lăng Du cảm thấy đầu óc quay cuồng, không rõ vì men rượu hay vì trọng lượng của tất cả ánh mắt đang dõi theo mình. Cô quay sang Uyển Dao, thấp giọng: "Nếu nàng muốn, ta có thể đi trước."

Uyển Dao không đáp, chỉ liếc nhìn Lăng Du trong nửa giây, rồi quay mặt sang hướng khác. Ở khóe mi, một giọt nước lăn dài, chẳng rõ là nước mắt hay sương của mùa thu len vào từ cửa điện.

Đám đông tản dần, dãy lụa đỏ trên trần điện vẫn bay theo gió, như nhắc lại khoảnh khắc mọi thứ có thể đổi thay — nếu chỉ một người chịu cúi đầu trước định mệnh. Nhưng hai kẻ đứng giữa đại điện kia, ai cũng có tự tôn riêng, và cuộc giao bôi rượu ấy, rốt cục chỉ là một vết cắt làm chảy máu cả hoàng thành.

2

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.