TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Bữa yến kéo dài càng về sau càng trĩu nặng không khí đối đầu, như thể mọi âm thanh đều ngập trong biển chìm của ý tứ ngầm lẫn. Đèn l*иg đỏ phản chiếu lên từng chén rượu sóng sánh, vờn trên mặt bàn những quầng sáng rực rỡ mà lạnh ngắt. Ngoài sân, trống canh vừa điểm, nhưng trong sảnh tiệc, từng lời nói, ánh nhìn, và tiếng cười đều là vũ khí được mài dũa kỹ lưỡng, chực chờ trổ tài.

Triệu Uyển Dao cảm thấy bản thân như lạc giữa hai dòng nước ngầm: một dòng cuộn xiết của những toan tính triều chính, một dòng lạnh băng của sự bất lực và kiêu ngạo bị thương tổn. Nàng đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp rất nhiều ánh nhìn len lén — vừa tò mò, vừa dè chừng, có cái thì thán phục, có cái lại tỏ rõ sự thương hại dành cho chính nàng.

Nàng hít sâu, chờ cho cung nữ rót đầy rượu vào chén, rồi nhẹ nhàng nâng lên, lắc nhẹ cho sóng rượu lăn tăn sát mép. Từ khóe mắt, Uyển Dao quan sát Lăng Du. Đối phương ngồi bất động, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên bàn, dáng ngồi thẳng như mũi tên cắm sâu vào đất. Dù bao nhiêu lần nàng khıêυ khí©h, ánh mắt Lăng Du vẫn bình thản như hồ nước đầu thu, không một gợn sóng.

Cảm thấy cơn tức dâng lên không thể nuốt trôi, Uyển Dao nghiêng mình về phía Lăng Du, giọng cao vυ"t đủ sức xuyên qua mọi tiếng ồn trong sảnh:

“Tướng quân Lăng Du thiện chiến nơi sa trường, danh truyền thiên hạ. Thế nhưng vào đến cung đình, xem ra chỉ như con cá nằm trên thớt, mặc người cắt gọt, chẳng biết phản kháng!”

Âm vang dội tới tận cuối phòng, khiến những kẻ lơ đễnh nhất cũng ngẩng đầu nhìn về phía hai người. Cả sảnh lặng đi một nhịp, rồi những tiếng rì rầm lại nổi lên như thủy triều. Có người kín đáo che miệng cười, có kẻ cau mày tỏ ra không đồng tình, song đa phần đều háo hức chờ đợi màn đáp trả.

Lăng Du ngước mắt lên, ánh nhìn chạm thẳng vào Uyển Dao, không né tránh cũng không đối đầu. Nàng đáp bằng chất giọng trầm hơn thường lệ, gần như rót từng chữ vào khoảng không giữa hai người:

“Thần từng nghĩ, ra trận đối mặt với địch nhân ngàn người mới là khó. Hóa ra, giữ vững bản thân trước lời miệt thị lại càng khó hơn.”

Chỉ một câu ngắn, không rào đón, không phản pháo. Nhưng chính sự lặng thinh đầy sức nặng ấy khiến Uyển Dao có cảm giác như đấm vào bị bông: càng dùng sức, càng bị bật ngược lại. Môi nàng mím chặt, phớt lờ chén rượu trong tay, mắt không rời khỏi đối phương.

Nàng lại lên giọng, lần này cố ý rung nhẹ cổ tay để rượu sóng sánh hơn, tạo thành vệt màu đỏ sẫm nổi bật giữa không gian vàng kim:

“Ta cứ nghĩ phò mã là người trí dũng song toàn, ai ngờ gặp lời châm chọc lại co mình chịu trận. Nếu là tướng lĩnh ngoài biên ải, ngươi sẽ chọn đầu hàng luôn hay đợi bị gϊếŧ rồi mới chịu khuất phục?”

Câu hỏi sắc như lưỡi kéo, lột trần mọi lớp mặt nạ. Một góc bàn võ tướng có tiếng xì xầm khó nghe, vài quan văn nhíu mày quay đi. Nhưng chính giữa mọi cặp mắt, Lăng Du không đổi nét mặt. Nàng nhấc chén trà lên, xoay chậm theo nhịp ngón tay, rồi đáp nhẹ như không:

“Bảo vệ quốc gia là nghĩa vụ, chịu đựng lời công kích cũng là nghĩa vụ. Điện hạ có thể mắng thần cả đêm, thần cũng không dám làm trái ý.”

Câu nói này vừa như thừa nhận yếu thế, lại vừa như một nhát kiếm đâm ngược vào nỗi bất lực của Uyển Dao. Nàng càng thêm tức giận, chực trào ra ngoài bằng cử chỉ mạnh mẽ hơn. Nàng chụp lấy bình rượu, tự tay rót đầy vào chén mình, rồi giơ cao, nhìn chằm chằm vào Lăng Du:

“Vậy nếu ta mời, phò mã dám uống cạn không?”

Lời thách thức này khiến nhiều người tò mò, số khác lại lắc đầu ngán ngẩm. Ai cũng rõ, tửu lượng của công chúa chẳng phải tầm thường, nhiều lần đấu rượu với quan lại đều bất bại. Nếu Lăng Du từ chối, rõ ràng là nhận thua. Nhưng nếu nhận lời, liệu có giữ được mặt mũi trước bá quan văn võ?

Lăng Du chỉ hơi mím môi, sau đó cũng nâng chén rượu lên, mắt không chớp nhìn về phía Uyển Dao:

“Nếu là mệnh lệnh của điện hạ, thần xin kính cạn.”

Nàng dứt lời, uống một hơi cạn sạch, rồi úp ngược chén xuống bàn không rớt lại một giọt. Uyển Dao không chịu thua, cũng ngửa cổ uống cạn. Cảm giác nóng rát xộc lên mũi, lan tỏa vào từng tế bào. Đôi mắt nàng long lanh hơn, nhưng không phải vì men rượu mà là vì dòng cảm xúc trào lên không dứt.

Uyển Dao đặt mạnh chén xuống, rượu văng ra thành vệt dài trên mặt bàn. Nàng không dừng lại, tiếp tục tấn công bằng lời nói, lần này không còn giữ ý tứ:

“Không ngờ phò mã cũng biết uống rượu như bao kẻ tục tử. Nếu chỉ có thế, thiên hạ nói ngươi là anh hùng e cũng chỉ là lời đồn thổi.”

Nàng xoay người, đối diện cả dãy bàn quan khách, nói lớn hơn:

“Các vị xem, đây là tướng quân danh bất hư truyền mà triều đình chúng ta chọn cho công chúa. Chỉ biết câm lặng chịu nhục, thử hỏi lấy gì mà bảo vệ được ai?”

Câu này như tạt nước lạnh lên mặt mọi người, nhưng cũng khiến không khí trở nên sôi động hơn hẳn. Nhiều ánh mắt nhìn Lăng Du đầy thương cảm, số khác thì tỏ vẻ hả hê. Uyển Dao cảm thấy một kɧoáı ©ảʍ khó tả khi chứng kiến đối phương bị đẩy vào thế khó.

Nhưng Lăng Du vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ lặng lẽ nhấc bình trà, châm đầy vào chén cho chính mình. Nàng cầm chén bằng hai tay, đặt lên miệng, uống từng ngụm nhỏ như để trôi đi mọi lời cay nghiệt. Xong xuôi, nàng lại cúi đầu:

“Nếu điện hạ muốn thần làm gì, xin cứ sai khiến. Thần tuyệt đối không dám trái lời.”

Uyển Dao siết chặt bình rượu trong tay, hơi thở dồn dập. Nàng biết đối phương dùng cách này để chặn đứng mọi đòn tấn công tinh thần, nhưng điều đó chỉ càng khiến nàng muốn phá vỡ phòng tuyến ấy hơn. Nàng nảy ra một ý, chủ ý làm thật đậm nét sự đối đầu:

Nàng nâng chén trà lên, giả vờ lỡ tay, hất mạnh về phía Lăng Du.

Trong tích tắc, tất cả quan khách đều dán mắt vào hành động của hai người. Nước trà bắn thẳng về phía cằm và ngực áo của Lăng Du, tưởng như sẽ làm bẽ mặt nàng trước bàn dân thiên hạ.

Nhưng phản ứng của Lăng Du nhanh như chớp. Nàng nghiêng người, lách nhẹ cổ tay, cả thân hình di chuyển vừa vặn để dòng trà chỉ sượt qua vai, rơi xuống nền mà không dính một giọt nào lên áo. Mọi người sững sờ, có kẻ buột miệng cảm thán, số khác thì nén cười. Lăng Du không hề mất bình tĩnh, chỉ bình thản rút khăn lụa lau sạch mép bàn, rồi đặt khăn ngay ngắn trở lại.

Uyển Dao tưởng mình sẽ hả dạ khi làm bẽ mặt đối phương, ai ngờ lại càng cảm thấy bị xúc phạm hơn. Nàng ngồi thẳng lưng, đôi mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào Lăng Du, cố tìm lấy một vết nứt nào đó trên gương mặt vô cảm kia.

Song, tất cả những gì nàng thấy chỉ là một lớp mặt nạ dày không thể xuyên thủng, bên dưới là sự kiên cường và nhẫn nhịn đến mức cực đoan. Trong khoảnh khắc ấy, Uyển Dao vừa ghét, vừa thấy bản thân nhỏ bé trước tường thành bất khả xâm phạm ấy.

Sảnh yến tiệc lại trở nên náo nhiệt hơn, mọi người bàn tán không ngớt. Nhưng tất cả đều rõ: giữa hai người, trận chiến đã phân rõ thắng bại, ít nhất là về mặt tâm thế. Uyển Dao ngửa cổ uống thêm một chén rượu, nhưng lần này men cay không còn xoa dịu mà chỉ đốt cháy vòm miệng nàng.

Nàng thầm nghĩ: “Ta chưa từng thất bại trong bất cứ trận đấu nào, nhưng lần này… có lẽ nên đổi chiến thuật.” Trong lòng, một phần kiêu hãnh bị thương nặng, nhưng đồng thời cũng bật lên chút tò mò và kính trọng khó ngờ dành cho đối phương.

Ở cuối bàn, Hoàng hậu Từ Ân liếc mắt nhìn sang, nụ cười dịu dàng trên môi như gửi lời nhắn nhủ: “Nếu con không thắng được Lăng Du bằng lời nói, thì hãy thử bằng cách khác.” Dưới ánh đèn, Uyển Dao nhận ra, có lẽ nàng đã quá chú tâm vào việc hạ nhục phò mã mà quên mất mục tiêu lớn hơn của mình.

Đêm ấy, yến tiệc kết thúc trong tiếng nhạc cung đình và ánh nến vàng hiu hắt. Khi tất cả mọi người đã rời đi, Uyển Dao còn ngồi lại một mình, nhìn chằm chằm vào vết trà khô trên mặt bàn. Nàng đưa tay chạm nhẹ, cảm nhận được cả lạnh lẽo lẫn dư âm của một trận đấu không lời.

“Lăng Du…” nàng lẩm bẩm, như gọi tên một kẻ thù, mà cũng như tự hỏi chính mình. “Ngươi nghĩ mình thắng rồi ư? Đừng mơ.”

Từ tận cùng trái tim, Uyển Dao biết: Trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Lần sau, nàng sẽ không để Lăng Du thoát dễ dàng như thế nữa.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.