0 chữ
Chương 5
Chương 5
Một cơn gió cát bất ngờ ập đến, hai người vừa phun cát vừa run cầm cập.
“Trước tiên, chúng ta đi đến bãi cỏ trước đã.”
“Ừ.”
Cả hai trượt từ sườn cát xuống, chân trần giẫm lên bãi cỏ.
Trong bãi cỏ có một con suối nhỏ quanh co, chảy ra từ rừng rậm rồi lại vòng trở lại.
Hai người đứng quan sát một lúc, còn ném cỏ khô và đá xuống nước thử xem sao, thấy suối trong vắt và không có gì nguy hiểm, cả hai liền ngồi xuống bên bờ suối, rửa sạch bùn đất bám trên người.
“Tần Lăng…” Hạ Hề Phong định nói gì đó.
Tần Lăng chạm tay vào không trung như đang thao tác cái gì đó, rồi quay sang nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Hề Phong nuốt ngược lời “xin lỗi” định nói, rồi hỏi: “Cậu vừa chạm vào cái gì thế?”
Tần Lăng nói một cách ngắn gọn, súc tích: “Hệ thống.”
Hạ Hề Phong như một chú cún nhỏ bị lạc trong tuyệt vọng, nghe vậy hai mắt liền sáng rực lên: “Hệ thống á? Tôi cũng có sao? Hệ thống! Hệ thống!”
Dưới tiếng gọi của Hạ Hề Phong, trước mặt cậu đã hiện ra một giao diện hệ thống bán trong suốt như một phép màu.
Nhìn thấy giao diện hệ thống, Hạ Hề Phong vui đến phát khóc.
Thế giới này vừa nhìn đã thấy đầy nguy hiểm, đừng nói là tìm đường về nhà, chỉ riêng chuyện làm sao để sống sót thôi cũng khiến cậu lo ngay ngáy. Giờ thì rốt cuộc cũng thấy được hy vọng rồi.
Hạ Hề Phong lập tức khôi phục sức sống, kích động xoa xoa tay: “Để tôi xem thử, hệ thống của tôi có cái gì hay ho không nào… Ơ? Sao trông quen vậy? Trồng trọt? Thu thập? Đào mỏ… A cái này là… Tần Lăng! Mau nhìn giúp tôi cái!”
Hạ Hề Phong thấy bên cạnh giao diện hệ thống có một nút "Chia sẻ đồng đội", cậu không chút do dự liền chia sẻ hệ thống của mình cho Tần Lăng xem.
Tần Lăng hơi trợn mắt, nghiêm giọng nói: “Cậu không đọc phần hướng dẫn sao?”
“Hướng dẫn gì cơ?” Hạ Hề Phong lật tìm, cuối cùng cũng thấy phần thuyết minh về “Chia sẻ đồng đội”.
Sau khi chia sẻ hệ thống, hai người sẽ trở thành chiến hữu thân thiết, không chỉ có thể dùng chung ba lô, xem vị trí của nhau, mà thậm chí còn có thể bỏ qua khoảng cách khung trò chuyện mà còn có thể sử dụng điểm kỹ năng và thiết bị của đối phương.
Hạ Hề Phong há hốc mồm.
Chẳng phải cái này là mang cả mạng sống của mình chia cho người ta rồi sao?
Cậu nhìn Tần Lăng đầy hy vọng, còn vươn tay ra.
Nhưng Tần Lăng không hề động đậy.
Hạ Hề Phong run rẩy đưa tay ra gần hơn: “Cậu… cậu không phải loại người lợi dụng người khác, đúng không?”
“Trước tiên, chúng ta đi đến bãi cỏ trước đã.”
“Ừ.”
Cả hai trượt từ sườn cát xuống, chân trần giẫm lên bãi cỏ.
Trong bãi cỏ có một con suối nhỏ quanh co, chảy ra từ rừng rậm rồi lại vòng trở lại.
Hai người đứng quan sát một lúc, còn ném cỏ khô và đá xuống nước thử xem sao, thấy suối trong vắt và không có gì nguy hiểm, cả hai liền ngồi xuống bên bờ suối, rửa sạch bùn đất bám trên người.
“Tần Lăng…” Hạ Hề Phong định nói gì đó.
Tần Lăng chạm tay vào không trung như đang thao tác cái gì đó, rồi quay sang nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Hề Phong nuốt ngược lời “xin lỗi” định nói, rồi hỏi: “Cậu vừa chạm vào cái gì thế?”
Tần Lăng nói một cách ngắn gọn, súc tích: “Hệ thống.”
Dưới tiếng gọi của Hạ Hề Phong, trước mặt cậu đã hiện ra một giao diện hệ thống bán trong suốt như một phép màu.
Nhìn thấy giao diện hệ thống, Hạ Hề Phong vui đến phát khóc.
Thế giới này vừa nhìn đã thấy đầy nguy hiểm, đừng nói là tìm đường về nhà, chỉ riêng chuyện làm sao để sống sót thôi cũng khiến cậu lo ngay ngáy. Giờ thì rốt cuộc cũng thấy được hy vọng rồi.
Hạ Hề Phong lập tức khôi phục sức sống, kích động xoa xoa tay: “Để tôi xem thử, hệ thống của tôi có cái gì hay ho không nào… Ơ? Sao trông quen vậy? Trồng trọt? Thu thập? Đào mỏ… A cái này là… Tần Lăng! Mau nhìn giúp tôi cái!”
Hạ Hề Phong thấy bên cạnh giao diện hệ thống có một nút "Chia sẻ đồng đội", cậu không chút do dự liền chia sẻ hệ thống của mình cho Tần Lăng xem.
“Hướng dẫn gì cơ?” Hạ Hề Phong lật tìm, cuối cùng cũng thấy phần thuyết minh về “Chia sẻ đồng đội”.
Sau khi chia sẻ hệ thống, hai người sẽ trở thành chiến hữu thân thiết, không chỉ có thể dùng chung ba lô, xem vị trí của nhau, mà thậm chí còn có thể bỏ qua khoảng cách khung trò chuyện mà còn có thể sử dụng điểm kỹ năng và thiết bị của đối phương.
Hạ Hề Phong há hốc mồm.
Chẳng phải cái này là mang cả mạng sống của mình chia cho người ta rồi sao?
Cậu nhìn Tần Lăng đầy hy vọng, còn vươn tay ra.
Nhưng Tần Lăng không hề động đậy.
Hạ Hề Phong run rẩy đưa tay ra gần hơn: “Cậu… cậu không phải loại người lợi dụng người khác, đúng không?”
7
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
