TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Phó Văn Tiêu thở dài, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Vậy… phiền ngươi.”

Nói xong, y khẽ khép mắt, che đi cảm xúc trong ánh mắt.

Úc Ly không nghĩ nhiều, nàng không chỉ giúp Phó Văn Tiêu lau sạch cơ thể mà còn thay cho y một bộ quần áo mới, giúp y cảm thấy sảng khoái, dễ chịu hơn để có thể nằm xuống ngủ.

Trong suốt quá trình ấy, nàng không tỏ ra bối rối hay ngại ngùng, hành động rất tự nhiên và chuyên nghiệp.

Phó Văn Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy từ khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, mọi thứ diễn ra đều vượt quá mong đợi của y. Không chỉ đột nhiên có thêm một người thê tử, mà người thê tử ấy còn là một cô nương rất kỳ lạ...

Sau khi lo liệu xong cho Phó Văn Tiêu, Úc Ly dọn dẹp phòng ốc rồi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nàng không muốn ngủ dưới đất, nên chỉ còn cách nằm chung giường với "trượng phu" mới của mình.

Dù Phó Văn Tiêu đã tỉnh lại, Chu thị vẫn không nghĩ đến chuyện tách hai người ra ngủ riêng.

Trong lòng Chu thị, Úc Ly đã là phúc tinh của Phó Văn Tiêu, giúp y vượt qua cơn nguy hiểm. Bà còn mong muốn hai người càng gần gũi hơn nữa, để Phó Văn Tiêu có thể hưởng được nhiều phúc khí từ nàng.

Chu thị không nói gì về việc này, mà Úc Ly thì hoàn toàn không có khái niệm gì về tình cảnh hiện tại, nàng vẫn nghĩ mình chỉ là tạm thời sống ở Phó gia với vai trò như một nha hoàn. Ngủ ở đâu cũng là ngủ, nằm ở đây cũng tiện để chăm sóc người bệnh.

Vì vậy, hai người tiếp tục chia sẻ chung một chiếc giường.

Phó Văn Tiêu bệnh chưa khỏi hẳn, tinh thần vẫn yếu, tuy mơ hồ cảm nhận có người nằm cạnh, nhưng không có đủ sức lực để ý đến. Rất nhanh, y lại rơi vào trạng thái mơ hồ, lơ lửng giữa tỉnh và mê.

Giữa đêm, có điều gì đó nguy hiểm khiến y đột ngột tỉnh giấc.

Khi tỉnh dậy, y cảm nhận có đôi tay mềm mại và ấm áp đang đặt trên cổ mình. Nhiệt độ ấm áp từ đôi tay đối lập với làn da lạnh băng của y, tạo nên một cảm giác dễ chịu, khiến y bản năng muốn giữ lấy nhưng trước khi y kịp phản ứng, đôi tay ấy đã rút về.

Trong bóng tối, Phó Văn Tiêu từ từ mở mắt.

Dù thân thể vẫn yếu ớt, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm đối mặt với nguy hiểm, y biết rằng cảm giác nguy hiểm vừa rồi không phải là ảo giác.

Trong phòng chỉ có y và người thê tử mới cưới vì xung hỉ, nên nguồn gốc của cảm giác nguy hiểm đó hẳn là...

Trước khi y kịp suy nghĩ tiếp, một giọng nói ngập ngừng vang lên trong bóng tối:

"Ngươi tỉnh rồi? Có muốn uống nước không?"

Phó Văn Tiêu quay đầu lại, lờ mờ thấy một dáng hình bên cạnh. Biết rằng đó là nàng, y nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Úc Ly đứng dậy, mò mẫm tìm đèn dầu và thắp sáng, sau đó đi lấy một chén nước.

Nàng nâng Phó Văn Tiêu dậy, tự tay đút nước cho y uống.

Với kinh nghiệm từ việc đút thuốc ban ngày, lần này Úc Ly không còn ấn mạnh y như lần trước nữa. Nàng hành động nhẹ nhàng, cẩn thận hơn.

Phó Văn Tiêu vẫn luôn dõi theo mọi cử chỉ của nàng từ khi tỉnh dậy, ánh mắt u ám của y không để lộ chút cảm xúc nào.

Khi ánh mắt của họ gặp nhau, Úc Ly bất giác có chút chột dạ.

Nàng lúng túng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Trong lòng nàng hơi lo lắng, liệu y có phát hiện ra hành động của mình lúc trước không?

Nàng không hề cố ý, chỉ là trong lúc ngủ mơ, cơ thể đôi khi có những hành động theo bản năng. Trước đây, khi y còn hôn mê, dù nàng có vô tình duỗi tay véo cổ y thì y cũng sẽ không biết.

Ai ngờ hôm nay y lại tỉnh dậy...

Tuy nhiên, Úc Ly luôn nhớ rằng y là một nam nhân yếu ớt, nàng chắc chắn sẽ không thực sự ra tay gϊếŧ y. Mỗi lần đều chỉ là vuốt ve cổ y một chút, hẳn là... không có gì nghiêm trọng cả?

Nghĩ đến đây, Úc Ly càng cảm thấy lo lắng hơn.

Biểu cảm của nàng quá dễ đoán, khiến Phó Văn Tiêu không thể không nhận ra.

Phó Văn Tiêu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không có gì, ngủ đi."

1

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.