0 chữ
Chương 9
Chương 9
“Bổ sung cái đầu em!”
Tâm trạng của Thời Bá Xuyên nhất thời lên xuống thất thường, tức đến độ ra tay thô bạo cho Thời Quý Hàm một cái ký đầu: “Em vào nhà vệ sinh tỉnh rượu cho anh!”
Hắn mặc kệ Thời Quý Hàm giãy giụa, cưỡng chế lôi người vào nhà vệ sinh.
Thời Quý Hàm bị đẩy vào còn không quên hét lớn một tiếng: “Nghĩ ra rồi! Giảm đạo văn không được dùng AI cho em!”
Cánh cửa bị đóng sầm lại, ngăn cách tiếng ồn.
Thời Bá Xuyên đi đi lại lại mấy bước trước cửa, lấy lại bình tĩnh.
Hắn nói với Thẩm Thanh Hoài đang đi tới: “Tôi thật không nên.”
Thẩm Thanh Hoài: “Hả?”
Thời Bá Xuyên tự trách, người đàn ông cao lớn đứng trong góc, giọng trầm buồn: “Vừa rồi tôi lại nghĩ về em trai mình theo hướng tồi tệ nhất, cho rằng nó đầy bụng ý đồ xấu, vô cùng đáng ghét. Sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ? Em trai tôi có lỗi gì, nó mới bao lớn? Nó đơn thuần thế kia.”
“Thời tổng.” Thẩm Thanh Hoài vô cảm.
Thời Bá Xuyên: “Sao?”
“Nửa đêm anh có dậy tự tát mình hai cái thì cũng đừng làm ồn đánh thức tôi.”
*
Lúc Thời Quý Hàm bị người ta lôi từ nhà vệ sinh ra thì đã gần ngủ gật, mơ màng chỉ nhớ bị người ta vo tròn vo tròn nhét vào xe và trở về biệt thự.
Hôm sau tỉnh lại thì đã là buổi chiều, đầu cậu đau như búa bổ, não như bị ai đấm cho một phát.
“Oái... đau quá.” Cậu lật người.
[Ký chủ, cậu đừng ngủ nữa.] 000 dè dặt: [Hay là xem số dư của cậu trước đi.]
“Sao?”
Thời Quý Hàm mở bảng điểm độc ác ra…
Và rồi gào lên một tiếng xé lòng: “Tại sao lại thành -184.67 rồi?!!!”
Triệu phú âm ra đời ngay tức khắc.
[Bởi vì sau khi được đăng lên nền tảng video ngắn, hành vi tối qua của ký chủ đã bất ngờ nổi tiếng, mọi người đều nói chưa từng gặp đứa em trai nào đáng yêu như vậy, cậu đã giúp danh tiếng của Thời thị tăng 0.4, nhiệm vụ thất bại.]
“Sao có thể?” Thời Quý Hàm không dám tin, vội vàng mở video 000 đẩy tới.
Đúng là cậu của tối qua sau khi say rượu.
Nhưng sao phong cách bình luận bên dưới lại sai sai thế này?
[Lại là giới nhà giàu các người loạn thật... ờ, ừm, hả? Chưa chắc lắm, xem thêm đã.]
[Trước khi xem: Vở kịch tranh giành quyền lực chốn hào môn. Sau khi xem: Màn cứu nguy cấp sử thi của PR level max, thế mà cũng lấp liếʍ được hả?]
[Em trai dễ thương ghê! Cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí lại càng dễ thương hơn (véo véo)]
[Nghi là ảo tưởng cuối cùng của sinh viên đại học vào tháng thi cuối kỳ.]
[Sinh viên đại học này có làm gì đâu QAQ, tiện thể hỏi luôn, anh cả có thể gửi hàng loạt không? Tôi cũng muốn đặt dịch vụ giảm đạo văn!]
Sao lại thế này? Cậu chưa đủ quá đáng hả? Chưa đủ độc ác hả?
Hai mắt Thời Quý Hàm đờ đẫn: “Tao muốn vay tiền kiện đám cư dân mạng nhiều chuyện này.”
000 đếm đếm tờ giấy nợ: [Ký chủ, làm người vẫn nên có chút giới hạn đạo đức.]
Một tin nhắn yêu cầu kết bạn bật lên, ghi chú là thư ký Tôn.
Thời Quý Hàm vừa chấp nhận, đối phương lập tức trả lời.
Thư ký Tôn: [Thời thiếu, sếp tôi nhờ hỏi, cậu có hứng thú đến công ty giải trí của chúng tôi làm quan hệ công chúng không?]
Mấy giờ rồi còn chưa ngủ: [Tài năng phương diện này của tôi sao lại bị các người phát hiện ra thế?]
Thư ký Tôn: [Thời thiếu nói đùa rồi. Sếp chúng tôi nói, với khả năng ứng biến tại trận của cậu tối qua, sau này giúp ngôi sao sập phòng tẩy trắng cái gì cũng sẽ sạch bong kin kít.]
Thời Quý Hàm: “...”
Cái miệng nhỏ, ngậm lại ngay.
Mặt cậu đầy tuyệt vọng: “Giờ làm sao? Tao có phải bán thân trả nợ không?”
[Thực ra sáng nay có một nhiệm vụ được giao, nhưng cậu ngủ say quá tôi gọi không dậy…]
“Nhận nhận nhận!” Thời Quý Hàm lăn một vòng ngồi bật dậy, toàn thân tràn đầy động lực kiếm tiền: “Người làm công xã hội chủ nghĩa không bao giờ chịu thua!”
[Ding, giao nhiệm vụ, tình cờ gặp Châu Cảnh Thành ở sân tennis, sỉ nhục đối phương ngay tại chỗ và dùng kỹ năng tennis nghiền nát anh ta, phần thưởng nhiệm vụ +30 điểm độc ác.]
Châu Cảnh Thành...
Thời Quý Hàm ôm ngực từ từ ngã xuống.
Dường như cậu đã thấy cảnh mình bị đày đến sa mạc Úc trồng chuối, ăn rễ cần tây kẹp dưa chuột, súp lơ xanh ăn kèm cà rốt, thậm chí sẽ có ngày nhớ món cá giấm Tây Hồ.
Bắt đầu thấy khó thở.
Thời Quý Hàm đã ngồi trên xe đến sân tennis, gặm cái bánh bao nhân thịt xá xíu chôm được từ nhà bếp, nhìn kỹ thì thấy hai mắt thất thần, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Người ta có câu, tiền khó kiếm, cứt khó ăn...”
000 cười hì hì: [Ký chủ, cậu ăn rồi sao?]
Ánh mắt Thời Quý Hàm thay đổi, nhét nốt cái bánh bao vào mồm nhai hai ba miếng rồi nuốt xuống: [Im mồm, lúc ăn không được nói chuyện.]
Cậu hỏi địa chỉ sân tennis, thật trùng hợp lại chính là nơi anh chàng khuyên môi nói tối qua. Nghe tin cậu đến, đối phương còn rất vui: “Tôi còn tưởng cậu bị anh trai cấm túc, không đến được chứ.”
“Đúng rồi Thời thiếu, anh trai cậu không nói gì cậu chứ?”
Tâm trạng của Thời Bá Xuyên nhất thời lên xuống thất thường, tức đến độ ra tay thô bạo cho Thời Quý Hàm một cái ký đầu: “Em vào nhà vệ sinh tỉnh rượu cho anh!”
Hắn mặc kệ Thời Quý Hàm giãy giụa, cưỡng chế lôi người vào nhà vệ sinh.
Thời Quý Hàm bị đẩy vào còn không quên hét lớn một tiếng: “Nghĩ ra rồi! Giảm đạo văn không được dùng AI cho em!”
Cánh cửa bị đóng sầm lại, ngăn cách tiếng ồn.
Thời Bá Xuyên đi đi lại lại mấy bước trước cửa, lấy lại bình tĩnh.
Hắn nói với Thẩm Thanh Hoài đang đi tới: “Tôi thật không nên.”
Thẩm Thanh Hoài: “Hả?”
Thời Bá Xuyên tự trách, người đàn ông cao lớn đứng trong góc, giọng trầm buồn: “Vừa rồi tôi lại nghĩ về em trai mình theo hướng tồi tệ nhất, cho rằng nó đầy bụng ý đồ xấu, vô cùng đáng ghét. Sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ? Em trai tôi có lỗi gì, nó mới bao lớn? Nó đơn thuần thế kia.”
Thời Bá Xuyên: “Sao?”
“Nửa đêm anh có dậy tự tát mình hai cái thì cũng đừng làm ồn đánh thức tôi.”
*
Lúc Thời Quý Hàm bị người ta lôi từ nhà vệ sinh ra thì đã gần ngủ gật, mơ màng chỉ nhớ bị người ta vo tròn vo tròn nhét vào xe và trở về biệt thự.
Hôm sau tỉnh lại thì đã là buổi chiều, đầu cậu đau như búa bổ, não như bị ai đấm cho một phát.
“Oái... đau quá.” Cậu lật người.
[Ký chủ, cậu đừng ngủ nữa.] 000 dè dặt: [Hay là xem số dư của cậu trước đi.]
“Sao?”
Thời Quý Hàm mở bảng điểm độc ác ra…
Và rồi gào lên một tiếng xé lòng: “Tại sao lại thành -184.67 rồi?!!!”
Triệu phú âm ra đời ngay tức khắc.
[Bởi vì sau khi được đăng lên nền tảng video ngắn, hành vi tối qua của ký chủ đã bất ngờ nổi tiếng, mọi người đều nói chưa từng gặp đứa em trai nào đáng yêu như vậy, cậu đã giúp danh tiếng của Thời thị tăng 0.4, nhiệm vụ thất bại.]
Đúng là cậu của tối qua sau khi say rượu.
Nhưng sao phong cách bình luận bên dưới lại sai sai thế này?
[Lại là giới nhà giàu các người loạn thật... ờ, ừm, hả? Chưa chắc lắm, xem thêm đã.]
[Trước khi xem: Vở kịch tranh giành quyền lực chốn hào môn. Sau khi xem: Màn cứu nguy cấp sử thi của PR level max, thế mà cũng lấp liếʍ được hả?]
[Em trai dễ thương ghê! Cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí lại càng dễ thương hơn (véo véo)]
[Nghi là ảo tưởng cuối cùng của sinh viên đại học vào tháng thi cuối kỳ.]
[Sinh viên đại học này có làm gì đâu QAQ, tiện thể hỏi luôn, anh cả có thể gửi hàng loạt không? Tôi cũng muốn đặt dịch vụ giảm đạo văn!]
Sao lại thế này? Cậu chưa đủ quá đáng hả? Chưa đủ độc ác hả?
000 đếm đếm tờ giấy nợ: [Ký chủ, làm người vẫn nên có chút giới hạn đạo đức.]
Một tin nhắn yêu cầu kết bạn bật lên, ghi chú là thư ký Tôn.
Thời Quý Hàm vừa chấp nhận, đối phương lập tức trả lời.
Thư ký Tôn: [Thời thiếu, sếp tôi nhờ hỏi, cậu có hứng thú đến công ty giải trí của chúng tôi làm quan hệ công chúng không?]
Mấy giờ rồi còn chưa ngủ: [Tài năng phương diện này của tôi sao lại bị các người phát hiện ra thế?]
Thư ký Tôn: [Thời thiếu nói đùa rồi. Sếp chúng tôi nói, với khả năng ứng biến tại trận của cậu tối qua, sau này giúp ngôi sao sập phòng tẩy trắng cái gì cũng sẽ sạch bong kin kít.]
Thời Quý Hàm: “...”
Cái miệng nhỏ, ngậm lại ngay.
Mặt cậu đầy tuyệt vọng: “Giờ làm sao? Tao có phải bán thân trả nợ không?”
[Thực ra sáng nay có một nhiệm vụ được giao, nhưng cậu ngủ say quá tôi gọi không dậy…]
“Nhận nhận nhận!” Thời Quý Hàm lăn một vòng ngồi bật dậy, toàn thân tràn đầy động lực kiếm tiền: “Người làm công xã hội chủ nghĩa không bao giờ chịu thua!”
[Ding, giao nhiệm vụ, tình cờ gặp Châu Cảnh Thành ở sân tennis, sỉ nhục đối phương ngay tại chỗ và dùng kỹ năng tennis nghiền nát anh ta, phần thưởng nhiệm vụ +30 điểm độc ác.]
Châu Cảnh Thành...
Thời Quý Hàm ôm ngực từ từ ngã xuống.
Dường như cậu đã thấy cảnh mình bị đày đến sa mạc Úc trồng chuối, ăn rễ cần tây kẹp dưa chuột, súp lơ xanh ăn kèm cà rốt, thậm chí sẽ có ngày nhớ món cá giấm Tây Hồ.
Bắt đầu thấy khó thở.
Thời Quý Hàm đã ngồi trên xe đến sân tennis, gặm cái bánh bao nhân thịt xá xíu chôm được từ nhà bếp, nhìn kỹ thì thấy hai mắt thất thần, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Người ta có câu, tiền khó kiếm, cứt khó ăn...”
000 cười hì hì: [Ký chủ, cậu ăn rồi sao?]
Ánh mắt Thời Quý Hàm thay đổi, nhét nốt cái bánh bao vào mồm nhai hai ba miếng rồi nuốt xuống: [Im mồm, lúc ăn không được nói chuyện.]
Cậu hỏi địa chỉ sân tennis, thật trùng hợp lại chính là nơi anh chàng khuyên môi nói tối qua. Nghe tin cậu đến, đối phương còn rất vui: “Tôi còn tưởng cậu bị anh trai cấm túc, không đến được chứ.”
“Đúng rồi Thời thiếu, anh trai cậu không nói gì cậu chứ?”
5
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
