0 chữ
Chương 21
Chương 21
Còn tại sao không tìm người trong công ty? Hiện cậu thế đơn lực mỏng, giao nhiệm vụ căn bản không ai nghe.
Nhưng tìm bên B thì lại khác, bỏ tiền ra lúc nào cũng tìm được cháu trai. Thời Quý Hàm đã tự thực hành, lập tức trẻ ra được rất nhiều tuổi.
000 kinh ngạc: [Cậu còn biết vẽ bản thiết kế nữa sao?]
Thời Quý Hàm trả lời nó chắc như đinh đóng cột: [Tất nhiên.]
[Ký chủ toàn năng, lợi hại quá!] 000 dường như đã nhìn thấy ánh bình minh của việc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này.
Một outsource nhìn bản vẽ thiết kế sơ bộ Nghiêm Bác gửi đến, vui vẻ tán thưởng bên A:
[Đây là con bạch tuộc bị xe cán qua hả? Mấy cái xúc tu này rất có sức sống.]
Nghiêm Bác: [...]
Nghiêm Bác: [Đó là sự kết hợp giữa vạt áo đuôi tôm và đuôi tôm hùm đất.]
Nghiêm Bác: [[Áo đuôi tôm đuôi tôm hùm đất ba góc nhìn.ZIP]]
Outsource không dám tin nhìn đi nhìn lại nhiều lần: [Thế còn mấy con rắn treo cổ tự tử không thành này thì sao?]
Nghiêm Bác: [Khăn quàng cổ mực nướng vỉ sắt, sếp nói rồi, trên mỗi cuộn mực có thể xâu một chuỗi huy hiệu, trang phục itasha kiểu mới.]
[... Cái vòng xoáy chuyển động như thủy triều đại dương?]
Nghiêm Bác: [Ồ, anh nói đến lá rau diếp trên bộ đồ ngủ hamburger phải không?]
Outsource im lặng tròn năm phút, không biết nên chửi cái bản thảo này trước hay là chửi chính mình đã nhận cái bản thảo này.
Outsource (phiên bản gào thét): [Đồ thần kinh! Sếp của anh lấy cảm hứng trong lúc ăn cơm à?]
[Outsource đã thu hồi một tin nhắn.]
Outsource: [Vâng ạ, khi nào sếp của chúng ta cần ạ? [Hoa hồng]]
Nghiêm Bác thấy mọi chuyện đã được giải quyết, cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu làm bên A nên chưa quen, sợ bị bên outsource túm cổ áo chửi cho một trận.
Mà không biết Thời tổng có biết tiền của mình bị đem đi vẽ mấy thứ này không nhỉ?
Nghiêm Bác đang chột dạ, vừa quay đầu lại thì đυ.ng ngay phải Thời Bá Xuyên đang đi về hướng này.
Cậu ta lập tức lùi lại sau chậu cây xanh ở khu nghỉ ngơi, giả vờ bận rộn gõ bàn phím.
Ừm ừm, mình đang làm việc, không ai thấy mình đâu.
Thời Bá Xuyên cũng rất muốn tìm một xó nào đó để tự kỷ, nhưng hắn vẫn phải cắn răng tiếp đãi Châu Cảnh Thành… nạn nhân của món dưa chuột đập tối qua.
“Châu tổng, phía trước là phòng mẫu.” Thời Bá Xuyên vừa tránh ánh mắt của Châu Cảnh Thành, vừa dẫn dàn người mẫu anh đưa đến vào trong.
Châu Cảnh Thành gật đầu: “Làm phiền rồi. Thời tổng cứ đi làm việc của mình đi, tôi ở đây không có chuyện gì khác.”
Chẳng hiểu sao, hôm nay ánh mắt của Thời Bá Xuyên nhìn anh cứ là lạ, làm anh thấy gai hết cả đầu.
Cứ khiến da đầu anh muốn bong tróc.
Cảm giác khó chịu này lên đến đỉnh điểm khi gặp Thẩm Thanh Hoài.
“Châu tổng.” Thẩm Thanh Hoài vội vàng gật đầu với anh một cái, sau đó men theo tường lướt qua, không hề dừng lại mà đi thẳng vào phòng mẫu để xem hiệu ứng khi người mẫu lên đồ.
Cái nhìn đầy phức tạp và khó nói nên lời khi anh ta đối mặt với anh ngay trước mặt Thời Bá Xuyên.
Châu Cảnh Thành nhướng mày cao vυ"t: “...”
Đừng như vậy chứ, anh cảm thấy mình thật vô đạo đức.
Châu Cảnh Thành quay đầu rời khỏi nơi thị phi này: “Tôi đi dạo những nơi khác một chút, Thời tổng không phiền chứ?”
Sao Thời Bá Xuyên có thể phiền được? Vội vàng gật đầu, để thư ký của mình đi cùng anh.
Châu Cảnh Thành không phải lần đầu đến tập đoàn Thời thị, cũng chẳng có gì tò mò, chỉ đi dạo loanh quanh. Khi đi ngang qua văn phòng tạm thời của nhóm dự án, anh lại dừng bước.
Tấm kính trong suốt cho phép nhìn rõ mọi thứ bên trong. Trong phòng không có nhiều người, ai nấy đã đến phòng mẫu cả. Văn phòng rộng lớn không được ngăn nắp cho lắm, bản vẽ mẫu, bảng màu, cuộn chỉ chất đống khắp nơi, gần như không có chỗ đặt chân. Châu Cảnh Thành nhìn thấy có người đang cố gắng kiễng chân để lấy một cuốn tài liệu trên cao, cả chồng đồ bắt đầu lung lay sắp đổ.
Thời Quý Hàm nín thở, vươn tay hết cỡ: “Để cao thế làm gì chứ? Tôi không tin là không lấy được!”
“Chắc là do người khác chỉ cân nhắc đến chiều cao trung bình.” Một bàn tay từ phía sau vươn ra giúp cậu lấy cuốn tài liệu xuống: “Cuốn này phải không?”
Thời Quý Hàm giật mình, lúc quay đầu lại suýt ngã vào lòng người kia.
Châu Cảnh Thành nhẹ nhàng đỡ vai cậu giúp cậu đứng vững, sau đó kiềm chế và lịch sự thu tay lại, lắc lắc cuốn tài liệu trong tay: “Có muốn lấy không?”
Thời Quý Hàm ngờ vực nhìn anh mấy lần.
000: [Anh trai Khởi Điểm này cũng không tệ, chẳng nhìn ra được vẻ tàn nhẫn sau này ném cậu đến sa mạc nhờ.]
Thời Quý Hàm lẩm bẩm: [Anh trai Khởi Điểm gì chứ, bây giờ ở chỗ tôi biệt danh của anh ta là anh trai đi chung xe 88.]
Vừa lẩm bẩm, cậu vừa cảnh giác nhận cuốn sách từ tay Châu Cảnh Thành: “Cảm ơn nhé 88…!”
[Á á á á ký chủ cậu đang gọi nam chính Khởi Điểm đáng sợ là cái gì vậy!]
Thời Quý Hàm vội vàng phanh lại, suýt cắn vào lưỡi.
Nhưng tìm bên B thì lại khác, bỏ tiền ra lúc nào cũng tìm được cháu trai. Thời Quý Hàm đã tự thực hành, lập tức trẻ ra được rất nhiều tuổi.
000 kinh ngạc: [Cậu còn biết vẽ bản thiết kế nữa sao?]
Thời Quý Hàm trả lời nó chắc như đinh đóng cột: [Tất nhiên.]
[Ký chủ toàn năng, lợi hại quá!] 000 dường như đã nhìn thấy ánh bình minh của việc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này.
Một outsource nhìn bản vẽ thiết kế sơ bộ Nghiêm Bác gửi đến, vui vẻ tán thưởng bên A:
[Đây là con bạch tuộc bị xe cán qua hả? Mấy cái xúc tu này rất có sức sống.]
Nghiêm Bác: [...]
Nghiêm Bác: [Đó là sự kết hợp giữa vạt áo đuôi tôm và đuôi tôm hùm đất.]
Nghiêm Bác: [[Áo đuôi tôm đuôi tôm hùm đất ba góc nhìn.ZIP]]
Nghiêm Bác: [Khăn quàng cổ mực nướng vỉ sắt, sếp nói rồi, trên mỗi cuộn mực có thể xâu một chuỗi huy hiệu, trang phục itasha kiểu mới.]
[... Cái vòng xoáy chuyển động như thủy triều đại dương?]
Nghiêm Bác: [Ồ, anh nói đến lá rau diếp trên bộ đồ ngủ hamburger phải không?]
Outsource im lặng tròn năm phút, không biết nên chửi cái bản thảo này trước hay là chửi chính mình đã nhận cái bản thảo này.
Outsource (phiên bản gào thét): [Đồ thần kinh! Sếp của anh lấy cảm hứng trong lúc ăn cơm à?]
[Outsource đã thu hồi một tin nhắn.]
Outsource: [Vâng ạ, khi nào sếp của chúng ta cần ạ? [Hoa hồng]]
Nghiêm Bác thấy mọi chuyện đã được giải quyết, cậu ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lần đầu làm bên A nên chưa quen, sợ bị bên outsource túm cổ áo chửi cho một trận.
Nghiêm Bác đang chột dạ, vừa quay đầu lại thì đυ.ng ngay phải Thời Bá Xuyên đang đi về hướng này.
Cậu ta lập tức lùi lại sau chậu cây xanh ở khu nghỉ ngơi, giả vờ bận rộn gõ bàn phím.
Ừm ừm, mình đang làm việc, không ai thấy mình đâu.
Thời Bá Xuyên cũng rất muốn tìm một xó nào đó để tự kỷ, nhưng hắn vẫn phải cắn răng tiếp đãi Châu Cảnh Thành… nạn nhân của món dưa chuột đập tối qua.
“Châu tổng, phía trước là phòng mẫu.” Thời Bá Xuyên vừa tránh ánh mắt của Châu Cảnh Thành, vừa dẫn dàn người mẫu anh đưa đến vào trong.
Châu Cảnh Thành gật đầu: “Làm phiền rồi. Thời tổng cứ đi làm việc của mình đi, tôi ở đây không có chuyện gì khác.”
Chẳng hiểu sao, hôm nay ánh mắt của Thời Bá Xuyên nhìn anh cứ là lạ, làm anh thấy gai hết cả đầu.
Cảm giác khó chịu này lên đến đỉnh điểm khi gặp Thẩm Thanh Hoài.
“Châu tổng.” Thẩm Thanh Hoài vội vàng gật đầu với anh một cái, sau đó men theo tường lướt qua, không hề dừng lại mà đi thẳng vào phòng mẫu để xem hiệu ứng khi người mẫu lên đồ.
Cái nhìn đầy phức tạp và khó nói nên lời khi anh ta đối mặt với anh ngay trước mặt Thời Bá Xuyên.
Châu Cảnh Thành nhướng mày cao vυ"t: “...”
Đừng như vậy chứ, anh cảm thấy mình thật vô đạo đức.
Châu Cảnh Thành quay đầu rời khỏi nơi thị phi này: “Tôi đi dạo những nơi khác một chút, Thời tổng không phiền chứ?”
Sao Thời Bá Xuyên có thể phiền được? Vội vàng gật đầu, để thư ký của mình đi cùng anh.
Châu Cảnh Thành không phải lần đầu đến tập đoàn Thời thị, cũng chẳng có gì tò mò, chỉ đi dạo loanh quanh. Khi đi ngang qua văn phòng tạm thời của nhóm dự án, anh lại dừng bước.
Tấm kính trong suốt cho phép nhìn rõ mọi thứ bên trong. Trong phòng không có nhiều người, ai nấy đã đến phòng mẫu cả. Văn phòng rộng lớn không được ngăn nắp cho lắm, bản vẽ mẫu, bảng màu, cuộn chỉ chất đống khắp nơi, gần như không có chỗ đặt chân. Châu Cảnh Thành nhìn thấy có người đang cố gắng kiễng chân để lấy một cuốn tài liệu trên cao, cả chồng đồ bắt đầu lung lay sắp đổ.
Thời Quý Hàm nín thở, vươn tay hết cỡ: “Để cao thế làm gì chứ? Tôi không tin là không lấy được!”
“Chắc là do người khác chỉ cân nhắc đến chiều cao trung bình.” Một bàn tay từ phía sau vươn ra giúp cậu lấy cuốn tài liệu xuống: “Cuốn này phải không?”
Thời Quý Hàm giật mình, lúc quay đầu lại suýt ngã vào lòng người kia.
Châu Cảnh Thành nhẹ nhàng đỡ vai cậu giúp cậu đứng vững, sau đó kiềm chế và lịch sự thu tay lại, lắc lắc cuốn tài liệu trong tay: “Có muốn lấy không?”
Thời Quý Hàm ngờ vực nhìn anh mấy lần.
000: [Anh trai Khởi Điểm này cũng không tệ, chẳng nhìn ra được vẻ tàn nhẫn sau này ném cậu đến sa mạc nhờ.]
Thời Quý Hàm lẩm bẩm: [Anh trai Khởi Điểm gì chứ, bây giờ ở chỗ tôi biệt danh của anh ta là anh trai đi chung xe 88.]
Vừa lẩm bẩm, cậu vừa cảnh giác nhận cuốn sách từ tay Châu Cảnh Thành: “Cảm ơn nhé 88…!”
[Á á á á ký chủ cậu đang gọi nam chính Khởi Điểm đáng sợ là cái gì vậy!]
Thời Quý Hàm vội vàng phanh lại, suýt cắn vào lưỡi.
4
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
