0 chữ
Chương 12
Chương 12
Thời Quý Hàm: “Khoan đã, chia đội thế này thì tôi còn hoàn thành nhi…”
[Ký chủ!]
“… ệm vụ tung hoành ngang dọc, vung vẩy mồ hôi, để lại bóng lưng đẹp mắt trên sân cỏ xanh mướt?” Thời Quý Hàm nói: “Tôi xin bốc thăm lại, đổi đồng đội.”
Anh chàng khuyên môi: “Thôi được.”
Châu Cảnh Thành vừa bị sỉ nhục thậm tệ lại bị hắt hủi, ngăn cậu lại, nhún nhún cây vợt tennis trong tay, cười nói: “Không cần, thế này là tốt lắm rồi.”
000: [Cậu đoán xem anh ta đang nghĩ gì?]
[Gì?]
[Muốn lấy cái đầu tròn của cậu ra làm bóng đánh đó.]
Thời Quý Hàm rụt cổ lại: “Anh chắc chắn không đổi chứ?”
Châu Cảnh Thành gằn từng chữ: “Chắc chắn.”
Nhưng như vậy thì cậu không nhận được phần thưởng!
Thời Quý Hàm đối diện với nụ cười chẳng có chút hơi ấm nào của Châu Cảnh Thành, trực giác mách bảo nguy hiểm, dưới ánh mắt của anh, cậu ngoan ngoãn gật đầu, rén liền: “Vậy thì không, không đổi.”
Gọi người mẫu nam còn phải trả giá cao, cậu cắn răng, huống chi là level như Châu Cảnh Thành.
300 điểm độc ác cứ coi như là phí ra sân vậy.
... QAQ
Người đàn ông đắt giá nhất toàn cầu.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Chẳng mấy chốc, Thời Quý Hàm đã bắt đầu thở hổn hển, phì phò, ảo giác thấy mình như một con người bị một con chó tăng động dắt như điên, còn quả bóng tennis kia chính là một con chó săn beagle tuột xích.
Trái ngược hoàn toàn là Châu Cảnh Thành đến mồ hôi cũng chưa đổ, chỉ có mái tóc hơi rối.
Nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.
Tỷ số nhanh chóng là 5:1.
Thời Quý Hàm thở hồng hộc: “Anh không, không mệt à?”
Châu Cảnh Thành bật nhảy, đánh bóng trả lại, động tác nhanh nhẹn, ổn định, chuẩn xác và hiểm hóc, còn thuận tay xách cái người mì sợi suýt nữa thì quỳ ngồi xuống: “Đánh nhanh lên. Cậu bớt nhảy qua nhảy lại thì sẽ không mệt thế này.”
Anh chưa bao giờ thấy ai trên sân tennis lại có thể di chuyển ngang với tốc độ cao như vậy, đường chạy thay đổi chẳng khác gì con rối hơi chào khách bị xì hơi.
Quan trọng nhất là, lúc bóng bay sang trái thì Thời Quý Hàm còn chưa chạy từ bên phải về kịp, lúc bóng từ bên phải bay tới, cậu lại vội vàng hoảng hốt vung vợt một cái trúng vào lưng Châu Cảnh Thành.
“Cậu đến đây chơi tennis làm gì?” Châu Cảnh Thành né người, tránh được cú tấn công đau đớn từ đồng đội: “Đến chơi tôi luôn đi.”
Đúng vậy, họ chính là con số 1 kia.
Bị dẫn trước với tỷ số cách biệt lớn, đối phương chỉ cần thắng thêm một quả nữa là có thể kết thúc trận đấu.
Thời Quý Hàm lau giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, xấu hổ: “Chắc là tennis không nằm trong danh mục vận động thường ngày của tôi.”
Vẻ mặt ngạc nhiên của Châu Cảnh Thành trông không như đang diễn: “Bình thường cậu cũng vận động hả?”
Thời Quý Hàm cười bẽn lẽn: “Thức dậy ra ngoài lấy đồ chuyển phát nhanh và đồ ăn ngoài.”
Nhìn biểu cảm của Châu Cảnh Thành thì chắc đang chửi thầm rất bậy.
Anh dốc toàn lực một chọi ba, gỡ lại điểm số, ván đầu tiên kết thúc với tỷ số 6:4.
Tô Nghiêu huýt sáo một tiếng: “Yo, không phải nói ngồi xe lăn cũng thắng được tôi sao?”
Anh chàng khuyên môi thầm sướиɠ trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ có khóe miệng không nén được cười.
Mặt mày Châu Cảnh Thành vô cảm.
Định nghĩa về vận động trong từ điển vẫn còn quá rộng.
Phải để Thời Bá Xuyên đi sửa lại mới được.
[Ding, nhiệm vụ “Nghiền nát bằng kỹ năng tennis” đã hoàn thành, phần thưởng +15 điểm độc ác đã được ghi nhận.]
[Thế này cũng được á??]
Thời Quý Hàm và 000 đồng thanh.
Thời Quý Hàm ôm số điểm độc ác của mình đã biến thành -154.67, rặn ra một giọt nước mắt hạnh phúc.
Tốt thật đấy, 15 điểm này như miếng thịt bò trong hộp mì ăn liền, sự tồn tại của nó cơ bản là dựa vào trí tưởng tượng.
Vai bị vỗ một cái, cậu ngẩng đầu lên, bị nụ cười quá đỗi rạng rỡ làm chói mắt: “Có chuyện gì không?”
Khóe miệng Tô Nghiêu cong tít lên: “Cảm ơn nhé cậu bạn, phải biết rằng đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua tôi thắng được nó đấy.”
Một cái khăn mặt được ném tới, “bép” một tiếng đáp thẳng vào mặt Tô Nghiêu, bắt anh ta im miệng.
Châu Cảnh Thành chống một chân dựa vào ghế khán giả uống nước, thấy hai người đồng thời quay đầu nhìn mình, bèn lạnh lùng chế nhạo: “Đúng là không dễ dàng gì. Anh mà không thắng được lần này, tôi còn tưởng mình trước giờ toàn thi đấu với máy tính.”
“... Anh có thể cài 360 để diệt virus cho cái miệng của mình không?” Tô Nghiêu phát điên.
[Cái miệng thật độc ác, một ký chủ thật hoàn hảo,] lần này ngay cả 000 cũng phải khen ngợi: [Tôi sẽ đi báo cáo với hệ thống chủ, biết đâu thật sự có thể phát triển thành tuyến dưới đấy.]
Mắt Thời Quý Hàm sáng rực lên, nhìn Châu Cảnh Thành như đang nhìn một tờ tiền di động: [Anh trai 0 đi nhanh lên!]
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Châu Cảnh Thành khẽ liếc mắt sang đối diện với đôi mắt tròn xoe kia, mở miệng định khịa thằng lùn này.
Nhưng lại bị Thời Quý Hàm ngắt lời: “Hóa ra anh lợi hại vậy ư.”
[Ký chủ!]
“… ệm vụ tung hoành ngang dọc, vung vẩy mồ hôi, để lại bóng lưng đẹp mắt trên sân cỏ xanh mướt?” Thời Quý Hàm nói: “Tôi xin bốc thăm lại, đổi đồng đội.”
Anh chàng khuyên môi: “Thôi được.”
Châu Cảnh Thành vừa bị sỉ nhục thậm tệ lại bị hắt hủi, ngăn cậu lại, nhún nhún cây vợt tennis trong tay, cười nói: “Không cần, thế này là tốt lắm rồi.”
000: [Cậu đoán xem anh ta đang nghĩ gì?]
[Gì?]
[Muốn lấy cái đầu tròn của cậu ra làm bóng đánh đó.]
Thời Quý Hàm rụt cổ lại: “Anh chắc chắn không đổi chứ?”
Châu Cảnh Thành gằn từng chữ: “Chắc chắn.”
Nhưng như vậy thì cậu không nhận được phần thưởng!
Thời Quý Hàm đối diện với nụ cười chẳng có chút hơi ấm nào của Châu Cảnh Thành, trực giác mách bảo nguy hiểm, dưới ánh mắt của anh, cậu ngoan ngoãn gật đầu, rén liền: “Vậy thì không, không đổi.”
300 điểm độc ác cứ coi như là phí ra sân vậy.
... QAQ
Người đàn ông đắt giá nhất toàn cầu.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Chẳng mấy chốc, Thời Quý Hàm đã bắt đầu thở hổn hển, phì phò, ảo giác thấy mình như một con người bị một con chó tăng động dắt như điên, còn quả bóng tennis kia chính là một con chó săn beagle tuột xích.
Trái ngược hoàn toàn là Châu Cảnh Thành đến mồ hôi cũng chưa đổ, chỉ có mái tóc hơi rối.
Nhưng sắc mặt không được tốt cho lắm.
Tỷ số nhanh chóng là 5:1.
Thời Quý Hàm thở hồng hộc: “Anh không, không mệt à?”
Châu Cảnh Thành bật nhảy, đánh bóng trả lại, động tác nhanh nhẹn, ổn định, chuẩn xác và hiểm hóc, còn thuận tay xách cái người mì sợi suýt nữa thì quỳ ngồi xuống: “Đánh nhanh lên. Cậu bớt nhảy qua nhảy lại thì sẽ không mệt thế này.”
Quan trọng nhất là, lúc bóng bay sang trái thì Thời Quý Hàm còn chưa chạy từ bên phải về kịp, lúc bóng từ bên phải bay tới, cậu lại vội vàng hoảng hốt vung vợt một cái trúng vào lưng Châu Cảnh Thành.
“Cậu đến đây chơi tennis làm gì?” Châu Cảnh Thành né người, tránh được cú tấn công đau đớn từ đồng đội: “Đến chơi tôi luôn đi.”
Đúng vậy, họ chính là con số 1 kia.
Bị dẫn trước với tỷ số cách biệt lớn, đối phương chỉ cần thắng thêm một quả nữa là có thể kết thúc trận đấu.
Thời Quý Hàm lau giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, xấu hổ: “Chắc là tennis không nằm trong danh mục vận động thường ngày của tôi.”
Thời Quý Hàm cười bẽn lẽn: “Thức dậy ra ngoài lấy đồ chuyển phát nhanh và đồ ăn ngoài.”
Nhìn biểu cảm của Châu Cảnh Thành thì chắc đang chửi thầm rất bậy.
Anh dốc toàn lực một chọi ba, gỡ lại điểm số, ván đầu tiên kết thúc với tỷ số 6:4.
Tô Nghiêu huýt sáo một tiếng: “Yo, không phải nói ngồi xe lăn cũng thắng được tôi sao?”
Anh chàng khuyên môi thầm sướиɠ trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ có khóe miệng không nén được cười.
Mặt mày Châu Cảnh Thành vô cảm.
Định nghĩa về vận động trong từ điển vẫn còn quá rộng.
Phải để Thời Bá Xuyên đi sửa lại mới được.
[Ding, nhiệm vụ “Nghiền nát bằng kỹ năng tennis” đã hoàn thành, phần thưởng +15 điểm độc ác đã được ghi nhận.]
[Thế này cũng được á??]
Thời Quý Hàm và 000 đồng thanh.
Thời Quý Hàm ôm số điểm độc ác của mình đã biến thành -154.67, rặn ra một giọt nước mắt hạnh phúc.
Tốt thật đấy, 15 điểm này như miếng thịt bò trong hộp mì ăn liền, sự tồn tại của nó cơ bản là dựa vào trí tưởng tượng.
Vai bị vỗ một cái, cậu ngẩng đầu lên, bị nụ cười quá đỗi rạng rỡ làm chói mắt: “Có chuyện gì không?”
Khóe miệng Tô Nghiêu cong tít lên: “Cảm ơn nhé cậu bạn, phải biết rằng đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua tôi thắng được nó đấy.”
Một cái khăn mặt được ném tới, “bép” một tiếng đáp thẳng vào mặt Tô Nghiêu, bắt anh ta im miệng.
Châu Cảnh Thành chống một chân dựa vào ghế khán giả uống nước, thấy hai người đồng thời quay đầu nhìn mình, bèn lạnh lùng chế nhạo: “Đúng là không dễ dàng gì. Anh mà không thắng được lần này, tôi còn tưởng mình trước giờ toàn thi đấu với máy tính.”
“... Anh có thể cài 360 để diệt virus cho cái miệng của mình không?” Tô Nghiêu phát điên.
[Cái miệng thật độc ác, một ký chủ thật hoàn hảo,] lần này ngay cả 000 cũng phải khen ngợi: [Tôi sẽ đi báo cáo với hệ thống chủ, biết đâu thật sự có thể phát triển thành tuyến dưới đấy.]
Mắt Thời Quý Hàm sáng rực lên, nhìn Châu Cảnh Thành như đang nhìn một tờ tiền di động: [Anh trai 0 đi nhanh lên!]
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Châu Cảnh Thành khẽ liếc mắt sang đối diện với đôi mắt tròn xoe kia, mở miệng định khịa thằng lùn này.
Nhưng lại bị Thời Quý Hàm ngắt lời: “Hóa ra anh lợi hại vậy ư.”
5
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
