Chương 291
Overlord Tập 6 Chương 6: Trận chiến cuối cùng của cuộc náo loạn ( Part 13)
Evileye đã rất sợ hãi. Cô đã biết hai người họ mạnh như thế nào, nhưng cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy.
“Đó chỉ là người phỏng đoán thôi. Loại lửa gây thiệt hại này đã được củng cố thêm bởi một khả năng đặc biệt.”
Quan sát kỹ hơn, tường lửa bao bọc Jaldabaoth có một ngọn lửa màu đen pha lẫn vào.
“Là lửa địa ngục (Hellfire) ?”
“Đúng thế. Kể cả có khả năng kháng hỏa đi nữa cũng không thoát được, ngươi nghĩ sao?”
Lần đầu tiên trong cuộc chiến của họ, Momon lùi lại một bước, nhưng Jaldabaoth sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Lần này đến lượt Jaldabaoth thu hẹp khoảng cách, liên tiếp công kích Momon. Cuộc tấn công có thể giết chết người ta trong một khoảnh khắc, nhưng Momon đã gạt tất cả chúng bằng thanh cự kiếm của mình.
Trong khi liên tiếp tung ra những đòn đánh áp sát gần như nung chảy bộ giáp, Momon một lần nữa đưa tay vào hư không và lấy ra một thứ vũ khí kỳ lạ.
“[Frost Pain Modified— Icy Burst] !”
Một luồng không khí lạnh giá tỏa ra từ vũ khí, nhiệt độ xung quanh tức khắc giảm xuống. Mặc dù nó lạnh đến mức thậm chí có thể đóng băng cả lửa, lửa địa ngục của Jaldabaoth còn nóng cả lửa bình thường. Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc, cái nóng đã được dập tắt.
Tiếng kêu ngạc nhiên của Jaldabaoth vang đến tai Evileye.
“Đó là gì? Nó giống như mũi thương lúc nãy.”
“Vì ta không thể sử dụng ma thuật, ta đã sử dụng vũ khí nguyên tố để thay thế. Tuy đây chỉ là bản sao của [Frost Pain] dùng như bản thử nghiệm… tốt, ta cảm thấy may mắn khi nó có hiệu quả vượt trội hơn so với bản gốc. Cứ cho là vậy, nó là một vật phẩm cho phép ta sử dụng ma thuật cao cấp 3 lần/ngày, nhưng do không có kỹ năng đặc biệt nào gia tăng sức mạnh cho nó, nên đối với ngươi chắc cũng không ảnh hưởng gì.”
Cuộc đối thoại giữa hai người họ khó mà để người khác tin được.
Rõ ràng là họ đang trong một trận chiến mà đặt cược cả mạng sống của mình vào đó, nhưng bầu khí toát ra từ họ chỉ như đang khẳng định sức mạnh của nhau một cách dễ dàng và thoải mái.
Evileye nhớ lại Gagaran đã từng nói một điều gì đó. Khi một chiến binh đặt cược mạng sống của họ vào trận chiến, đôi khi họ có thể hoàn toàn nắm bắt được suy nghĩ của đối phương, và nó sẽ tạo ra một cảm giác như thể họ là những bạn tri kỉ của nhau.
Vào lúc đó, cô tự hỏi là cô ấy đang nói về cái quái gì thế. Nhưng bây giờ—
“Có lẽ cô ấy đã đúng.”
Evileye cảm thấy ghen tỵ vì sự gần gũi của họ.
Người đàn ông trong bộ giáp đen tuyền, bề mặt của nó đang dần mờ đi do chịu sự nung chảy, và con quỷ trong bộ tuxedo đang bị băm vằm với vô số những đường kiếm.
Hai người họ đã có một trận chiến với nhau mà nó đã nằm ngoài tầm hiểu biết của nhân loại, trong mắt của Evileye họ giống như là những người bạn cũ.
“Ngươi thực sự rất mạnh.”
“Ngươi cũng thế, Jaldabaoth.”
“Trong trường hợp này, ta có một đề nghị?”
Momon hất cằm của mình với Jaldabaoth, như để nói là anh muốn nghe.
“Nếu ta nhường chiến thắng trong trận chiến này cho ngươi, có lẽ hai chúng ta nên nhường nhau một bước nhỉ? Hay đúng hơn, chính xác hơn, ta sẽ rút rui trong sự cố này, và cũng hy vọng là ngươi sẽ không đuổi theo.”
“Đùa chị à!”
Evileye hét lên do bị kích động bởi cảm xúc mãnh liệt. Đối với những kẻ đã lấp đầy Vương đô bằng sự hỗn loạn và chết chóc, lại lên tiếng cầu xin cho lòng thương xót và tha thứ như không có gì đáng xấu hổ.
Tuy nhiên, một giọng nói bình tĩnh chấp nhận lời đề nghị của Jaldabaoth.
“Được thôi.”
Dưới lớp mặt nạ, Evileye trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Momon. Cô không thể hiểu tại sao Momon, đang có nắm lợi thế hơn, lại chấp nhận điều kiện của Jaldabaoth.
Cảm nhận suy nghĩ của Evileye, Demiurge nhún vai. Tuy ghét phải thừa nhận nó, nhưng hắn trông khá thanh lịch trái với những gì hắn đã làm.
“Có chút rắc rối này, tại Momon-san lại mang một cô gái não phẳng theo đấy. Cũng nên tiết lộ lý do tại sao Momon-san lại chấp nhận đề xuất này.”
Quay sang Evileye, Jaldabaoth nói tiếp.
“Để mang Momon-san đến đây, và để tránh những kẻ khác can thiệp vào trận chiến của chúng ta, ngươi đã ủy thác những người bạn và đồng minh của mình tham gia chiến đấu, phải chứ? Ngươi thực sự nghĩ bọn chúng đủ sức giữ chân không cho lũ quỷ can thiệp vào cuộc chiến này sao?”
Evileye cảm thấy như thể xương sống của mình đã bị đâm xuyển bởi một cây nước đá.
“Quân đội quỷ dữ luôn luôn chờ đợi một cơ hội để tấn công Vương đô.”
Đó là trường hợp xấu nhất.
Mặc dù Marquis Raeven đã tuần tra bên trong Vương đô với quân đội của mình, cô thật sự không nghĩ ông ta có thể đối phó với tất cả những con quỷ trong tay Jaldabaoth. Một kết luận tương tự đang chời đợi nếu lũ quỷ bắt đầu sử dụng người dân làm con tin trong toàn Vương đô.
Nhưng nếu họ đánh bại Jaldabaoth tại đây—
“Cho dù ngươi có giết được ta, ngươi nghĩ rằng chúng sẽ biến mất sao? Ta ở đây nếu như sử dụng ý niệm truyền đạt một mệnh lệnh duy nhất và ngay lập tức những tay sai từ địa ngục của ta sẽ điên cuồng càn quét Vương đô. Cứ cho là số lượng của chúng sẽ giảm bớt phần nào…nhưng ngươi nghĩ sẽ có bao nhiêu người phải chết để tiêu diệt hết bọn chúng?”
“Nhưng còn, làm sao mà chúng ta biết ngươi sẽ giữ lời hứa của mình?”
Nếu Jaldabaoth tiếp tục chiến đấu với Momon, hắn không dám chắc sẽ giành chiến thắng. Chính vì vậy, tại sao không rút hết quân của mình và cầu xin việc không bị truy đuổi? Nếu không thành— hắn sẽ kéo theo tất cả những người khác cùng chết với mình hoặc một điều gì đó tương tự như thế.
Tuy nhiên, bằng cách dùng ngươi dân trong Vương đô làm con tin, tình thế sẽ khác.
Đó là một lời đề nghị thực sự hấp dẫn và gian xảo.
Ra là thế, Evileye nghĩ, sự kính trọng của cô danh cho Momon đã tăng lên. Momon đã phải miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của Jaldabaoth vì anh đã lường trước được việc này. Quả thật, anh không còn lựa chọn nào khác.
“Sau khi người ngoài cuộc này đã thông suốt, ta sẽ bắt đầu cho rút quân, tuy nó sẽ là nỗi nhục vì không thể đạt được mục đích của mình. Cầu mong là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.”
“Ta cũng thế, Jaldabaoth.”
Jaldabaoth mỉm cười dưới lớp mặt na, và sau đó tập hợp những cô hầu gái ở xung quanh trước khi tất cả họ biến mất bằng [Greater Teleport].
“Chúng đi rồi…”
Evileye phi hành lên bầu trời, ánh mắt cô hướng về nơi bức tường lửa đã từng hiện diện. Không còn gì cả, chỉ còn những mảnh vụn còn sót lại dưới bầu trời đêm.
Một bức tranh vẽ khung cảnh hỗn loạn. Điều gì sẽ được sinh ra sau tất cả những sự hy sinh của ngày hôm nay?
Thực tế là Jaldabaoth vẫn còn tồn tại, một con quỷ vượt trội so với cả Demon God. Và đứng lên chống lại hắn là Momon, một chiến binh thuộc hàng TOP. Thế giới sẽ phản ứng thế nào khi huyền thoại về hai người được lan truyền, và thế giới sẽ thay đổi như thế nào?
Evileye lắc đầu để phân tán tư tưởng đã trộn lại thành một đống lớn bên trong đầu mình. Cô sẽ từ từ cân nhắc những điều này, trong tương lai.
Có thứ còn quan trọng hơn nhiều so với điều này. Evileye đáp xuống mặt đất và mở rộng vòng tay của mình.
“Uwaaaaaaaaaaaah!”
Với một tiếng kêu mừng rỡ, Evileye dồn hết công suất mà chạy. Tuy là ma thuật [Flight] của cô vẫn chưa giải trừ, nhưng đây vẫn có thể gọi là chạy.
Evileye chạy về phía Momon. Có lẽ vì ngạc nhiên, Momon làm ra tư thế sẵn sàng với thanh kiếm của mình. Bỏ qua điều này, Evileye nhảy bổ tới chỗ anh. Bởi vì cô đang chạy hết tốc lực, cảm giác như cô đã đụng phải một bức tường. Nhưng vì là một Vampire— sức chịu đựng và sinh lý cũng khác, nên không có đau đớn nào phát sinh.
Và như vậy, Evile ồm chầm lấy Momon.
“Ngài đã làm được! Ngài đã thắng! Ngài đã thắng! Đúng như dự đoán của Momon-sama!”
“Tôi… um… không phiền lòng, có thể cho một chút không gian ở đây không.”
Momon nói một cách bình tĩnh với Evileye, người đang ôm lấy anh như một con koala. Có lẽ anh đang xấu hổ.
Mình đã giành chiến thắng khi được ôm anh ấy.
Evileye nhớ lại một thông tin mà cô đã được nghe trong quá khứ. Một số người đàn ông sẽ tìm những người khác giới để giải tỏa căng thẳng sau một trận chiến. Cô đã hy vọng Momon sẽ là một người đàn ông như vậy, và rằng anh sẽ chọn cô cho nhiệm vụ này.
Evileye thoáng thấy Nabel người đang nhìn chằm chằm vào cô.
Chiến thắng đầu tiên của một cô gái.
Mặc dù Evileye đang cọ xát cơ thể mảnh mai của cô với Momon, do bộ giáp nên anh không thể cảm nhận được bất cứ điều gì, và nếu chạm phải vết thương trên người cô, nó sẽ rất đau.
“Ah…xin lỗi, Nabe, hãy giữ lấy thanh kiếm của tôi.”
Nhận thấy hành động của mình chỉ là lãng phí sức lực, Evileye buông tay, rời khỏi Momon trông cứ như rơi ra khỏi một cái cây.
Thế cũng được. Mình phải chú ý nắm bắt cơ hội trông tương lai. Còn giờ, Jaldabaoth đã thấy được sức mạnh thật sự của Momon-sama, không có cách nào để hắn phá vỡ lời hứa được. Nhưng ngay cả vậy, cuộc chiến vẫn tiếp diễn, và những người đã ngã xuống… ah, theo đuổi dục vọng riêng của bản thân thật là không tốt đẹp gì.
Cuộc chiến tại Vương đô đã kết thúc.
Nhưng trận chiến của cô như một người phụ nữ chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong khi đang nghĩ đến bước đi tiếp theo của mình, Evileye bất giác chuyển sang hướng có tiếng chuông thép.
Trước mặt cô là một nhóm người. Họ là những mạo hiểm giả, binh lính và—
“Đó có phải là Tướng Quân (Warrior Captain)? Cùng những người khác?”
Bên cạnh Gazef Stronoff là Lakyus và Tina. Còn có cả Gagaran và Tia. Mọi người đều đã dính đầy bụi bẩn, minh chứng cho một trận chiến ác liệt họ vừa mới trải qua. Họ nhìn quanh đống tàn tích để lại của một trận chiến cực kỳ ác liệt vừa diễn ra ở đây, và sau đó, hít một hơi thật sâu, tất cả đều hướng ánh nhìn về Momon.
Cảm nhận được ý nghĩa từ ánh mắt của họ, Evileye thì thầm với anh.
“Momon-san, tuyên bố thắng lợi với mọi người đi nào.”
Momon đã không làm như vậy. Ngay khi Evileye bắt đầu cảm thấy hoài nghi, cô nghe một âm thanh, một giọng nói bé nhỏ.
“Tôi thấy hơi ngại.”
Cái kiểu phản ứng làm cho người khác phải kinh ngạc lại đến từ một chiến binh phi thường làm cho Evileye bật cười thành tiếng.
“… Nhưng, vinh dự này là thuộc về người đã công lớn nhất trong chúng ta? Xin đừng bỏ lỡ dịp quan trọng này.”
“Haha. Thật sự không làm không được.”
Momon nắm thanh kiếm của mình thật chật và chỉ nó lên bầu trời.
“UOOOOOOOOOOOOHH!”
Trong những giây phút tiếp theo, tất cả mọi người đều giơ nắm đấm lên bầu trời, hò hét thật to kỷ niệm chiến thắng của họ. Trong miệng của mọi người đều vang lên cái tên Momon, người anh hùng đã giải cứu Vương quốc.
258
1
6 tháng trước
6 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
