Chương 228
Overlord Tập 5 Chương 4 : Anh hùng tụ hội (Part 7)
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 9:42
Brain bước ra khỏi nhà của Gazef.
Anh nhìn lại phía sau và ghi nhớ hình dáng bên ngoài căn nhà để còn biết đường quay trở lại. Anh không thể nhớ rõ khung cảnh trông như thế nào khi Gazef kéo anh đến đây; đầu óc anh trở nên mơ hồ bởi nhiệt độ cơ thể đang giảm.
Ít nhất thì anh cũng biết vị trí ngôi nhà của Gazef vì anh đã lên kế hoạch tái đấu với Gazef trong một trận chiến. Tuy nhiên, cũng vì anh thu thập thông tin thông qua truyền miệng, nên có sai sót nhỏ về thông tin.
“Nóc nhà căn bản là không có thanh kiếm nào trên đó.”
Anh quan sát tỷ mỉ căn nhà trong khi nguyền rủa kẻ đã cung cấp những thông tin sai lầm cho mình. Nó nhỏ hơn nhiều khi so sánh với những ngôi nhà của quý tộc. Nếu phải so sánh, ngôi nhà trông như chỗ ở của một người dân lương thiện giàu có. Dù sao thì nơi này cũng đủ cho ba người: Gazef và cặp vợ chồng già là người hầu trong nhà.
Sau khi nhớ kỹ, Brain tiếp tục dạo bước.
Anh không biết mình nên đi đâu.
Anh không còn muốn đi xung quanh tìm kiếm các vật phẩm ma thuật, vũ khí, áo giáp…
“Mình nên làm gì…”
Tiếng lẩm bẩm của cậu biến mất vào khoảng không trống rỗng.
Nó sẽ không có vấn đề gì, ngay cả khi anh đi vào một nơi nào đó rồi biến mất. Ngay cả lúc này, tâm trí anh bị ý nghĩ mãnh liệt đó hấp dẫn.
Tuy anh muốn tìm kiếm xem trong lòng mình đang mong muốn điều gì, nhưng anh cũng chỉ tìm được một cái hố trống rỗng như đống tro tàn từ mục tiêu bị phá nát của anh.
Vậy thì tại sao—
Nhìn xuống dưới, thành katana nằm bên bàn tay phải. Bên dưới lớp quần áo, anh đang mặc một chiếc áo giáp.
Lý do anh nắm chặt thanh katana trước khi đến thủ đô là vì anh đã sợ hãi. Ngay cả khi anh biết rõ nó sẽ chẳng thể làm được gì với con quái vật được gọi là Shalltear, người đã chặn những đòn tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của anh chỉ với chiếc móng tay ửng hồng của cô, lo lắng về việc không có thanh katana bên cạnh đã là quá sức chịu đựng của anh.
Vậy sau đó nữa vì cớ gì mà anh vẫn tiếp tục giữ nó? Nó chẳng còn quan trọng ngay cả khi anh vứt nó lại phía sau. Phải chăng là anh đã quá sợ hãi?
Nghĩ lại thật kỹ, Brain lắc đầu.
Không.
Vì những cảm xúc gì mà khiến anh lại mang theo thanh katana bên mình, không thể có câu trả lời.
Brain dạo bước trong khi nhớ lại khung cảnh thủ đô khi anh lần đầu đặt chân đến đây. Trong khi các kiến trúc như cung điện và Hiệp hội ma pháp sư (Magician’s guild) không có sự thay đổi, anh nhận ra đã có nhiều kiến trúc mới xuất hiện. Brain đang cố gắng tận hưởng trong khoảng trống ý ức của mình, đã có một chấn động xuống mặt đường.
Anh nhíu mày vì sự ồn ào. Nhưng âm thanh phát ra từ phía trước của anh được lắp đầy với cảm xúc bạo lực mạnh mẽ.
Khi anh sắp di chuyển sang một con đường khác, đôi mắt anh bị thu hút bởi một ông già. Trông ông già như thể đang lướt qua đám đông trông khi ông tiến sâu hơn vào trong.
‘…Gì thế? Chuyển động đó là thế nào?”
Đôi mắt anh chớp nhiều lần trong khi vô tình phát ra tiếng nói. Chuyển động đó thật khó tin. Chúng làm anh suy nghĩ, giống như anh đang có một giấc mơ vào ban ngày hoặc là do một loại ma thuật nào đó gây ra.
Đó là một sự hoài nghi, thậm chí Brain cũng không thể bắt chước chuyển động của ông già đó. Kỹ thuật đó có thể được thực hiện nếu người ta có thể đọc được dòng chảy của lực xô và đẩy được tạo ra bởi một cá nhân và một đám đông.
—Những gì anh thấy là ông già đã hoàn toàn làm chủ cơ thể của ông ta.
Chân anh di chuyển đến chỗ ông già mà không hề do dự.
Sau khi xô đẩy những người khac sang một bên và đến trung tâm của đám đông, những gì đập vào mắt Brain là đúng vào thời điểm ông già tung cú đấm vào cằm người đàn ông ở tốc độ cực nhanh.
Làm sao mà? Đòn tấn công chỉ vừa mới đây… nếu là mình, liệu mình có tránh được không? Sẽ rất khó. Ông ta đánh lừa giác quan của người đàn ông? Mình đã nghĩ quá nhiều? Dù sao thì đòn đánh đó bài bản như viết từ sách ra vậy, không hề có bất cứ động tác dư thừa nào…
Anh cảm nhận được bản thân đang cực kỳ phấn khích khi nghĩ lại đòn đánh mà anh vừa được chứng kiến.
Không chỉ vì anh không thấy nó rõ ràng, rất khó để dùng tiêu chuẩn của một kiếm sĩ hay một võ sĩ để đánh giá. Tuy nhiên, với một thời gian ngắn đó là quá đủ để biết được rằng là ông già đó rất mạnh.
Thậm chí còn mạnh hơn cả anh.
Trong khi cắn chặt môi mình, Brain so sánh ông già với những đối thủ có tay nghề cao trong trí nhớ của anh. Tuy nhiên, ông ta là khác với họ.
Rốt cuộc thì ông già đó là ai?
Trong chớp mắt, ông già di chuyển ra khỏi đám đông. Một cậu thanh niên bước theo, như thể đi theo ông ấy. Như bị dụ dỗ, Brain trong chốc lát bị kích động, anh đi theo cậu thanh niên kia.
Cảm thấy hình như ông già có đôi mắt trên lưng, làm Brain cảm thấy khó khăn khi bám sát theo dõi. Nhưng với anh, đó không phải là mối quan tâm. Ngay cả khi cậu thanh niên kia phát hiện, Brain vẫn sẽ an toàn.
Sau khi bám theo họ được một lúc, Brain phát hiện sự hiện của những kẻ theo dõi khác. Tuy nhiên, cho dù họ có bám theo ông già hay cậu thanh niên kia cũng không can hệ gì tới anh.
Cuối cùng hai người họ rẽ vào một góc và con đường họ đi càng tối tăm hơn. Brain cảm thấy lo lắng, giống như anh đang bị kéo theo.
Liệu cậu ta có cảm thấy nó đáng ngờ? Brain cũng bắt đầu tự hỏi, cậu ta đã nói chuyện với ông già.
Bởi vì họ vừa đi vào một góc, Brain có thể núp trong con hẻm và lắng nghe.
Dựa vào cuộc trò chuyện, câu ta muốn học theo ông ấy.
Thật vô nghĩa. Ông già sẽ không chấp nhận một người không rõ ràng như cậu ta làm đệ tử.
Khi so sánh khả năng của cả hai, nếu cậu thanh niên kia là viên sỏi, thì ông già sẽ như là một viên ngọc khổng lồ. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
… Thật là đáng thương. Mình không nghĩ là không hiểu được sự khác biệt về kỹ năng của hai người họ lại đáng thương đến thế này. Vậy là đủ rồi, nhóc à.
Brain nghĩ và không lên tiếng.
Trong khi anh muốn nói với cậu ấy, nó cũng giống như tự chỉ đường cho quá khứ của bản thân, một kẻ đủ ngu ngốc đế mức tin rằng mình là người mạnh nhất.
Khi anh tiếp tục nghe lén— anh không quan nhiều đến các thông tin liên quan đến kĩ viện— dường như ông già đã quyết định đào tạo cậu một hoặc hai lần. Một ông già có tầm cỡ như vậy, một chàng trai như thế, Brain nghĩ liệu có điều gì đáng để dạy.
Chuyện gì đang xảy ra? Mình nhìn nhầm người sao? Không, không phải thế. Kỹ năng của cậu nhóc đó không có gì đặc biệt và cậu ta thậm chí còn không có tài năng!
Ông già muốn rèn luyện cho cậu ta những gì? Từ vị trí này, anh chỉ có thể nghe, không thể quan sát. Không thể cưỡng lại sự tò mò của bản thân, Brain cố ló mặt ra và từ từ liếc nhìn vào trong góc. Vào lúc đó—
Một luồng khí đáng sợ lao thẳng vào cơ thể cậu.
Tiếng thét của anh không thể diễn tả bằng lời.
Toàn bộ cơ thể anh như đông cứng.
Cảm giác như một con thú ăn thịt khổng lồ đang thở ngay trước mũi anh và chỉ cách có vài inch. Thế giới đã hoàn toàn chìm trong biển máu, khiến anh ngay cả đến cả chớp mắt cũng không thể, chứ đừng nói đến cử động. Nó khiến anh phải tự hỏi liệu trái tim mình đã ngừng đập chưa.
Sự hiện diện này thậm chí có thể trở thành đối thủ của Shalltear Bloodfallen, trong suy nghĩ của Brain, Shalltear là con quái vật mà anh xem là mạnh nhất thế giới.
Nếu ý chí của một người trở nên yếu đuối, trái tim của họ sẽ thật sự ngừng đập. Chân anh run rẩy, anh đã ngã xuống đất với một tiếng uỵch.
Đến cả mình còn thế này, cậu nhóc kia muốn chết sao?
Nếu cậu nhóc may mắn, cậu ta sau đó sẽ ngât đi.
Brain bò trên mặt đất với hai cánh tay, anh cố gắng liếc nhìn hai người họ — và chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi. Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cú sốc khiến anh hoàn toàn quên đi nổi sợ hãi.
135
1
6 tháng trước
6 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
