Chương 214
Overlord Tập 5 Chương 3 : Người cứu giúp và người được cứu giúp ( Part 4)
“… Ngươi có thể đúng. Đúng là dựa theo pháp luật mà làm thì sẽ có ít nhiều phiền hà. Tuy nhiên, luật pháp cũng cho phép sử dùng vũ lực để giải cứu người khác nếu họ yêu cầu nó. Ta chỉ là dựa theo luật pháp và cung cấp sự hỗ trợ cho cô ta. Trước tiên, cô ta có vẻ đã mất ý thức, ta tin rằng cô ta nên được mang tới đền thờ để chữa trị. Ngươi không đồng ý sao?”
“Uh…không…đó là…”
Gã đàn ông luống cuống.
Chiếc mặt nạ của hắn đã bị lột bỏ.
Sebas cảm thấy nhẹ khi biết gã đàn ông này chỉ là một tên diễn viên quèn ngu xuẩn. Hắn đã nói dối. Khi đối phương đề cập đến luật, Sebas đơn giản chỉ cần làm tương tự.
Sebas, người không quen thuộc với luật pháp của đất nước này, sẽ không thể nào ứng phó nữa nếu gã đàn ông đáp lại ông bằng một luật gì khác; kể cả chỉ là nói dối. Hắn đã rơi vào tình huống như thế này bởi vì hắn chỉ được nghe nói về luật chứ không thèm ngó ngàng gì đến.
Bởi vì hiểu biết của hắn về luật pháp chỉ là những thứ truyền miệng, chúng sẽ là con dao hai lưỡi cứa vào chính hắn khi đối thủ của hắn chọn tranh luận pháp lý. Và hắn gần như chỉ là thành viên cấp thấp trong tổ chức, hắn vốn không quen ở vào vị trí phải tự đưa ra quyết định.
Sebas rời mắt khỏi gã đàn ông và nâng đầu cô gái lên.
“Cô có muốn tôi giúp không?”
Sebas hỏi cô. Ông kề tai mình lại gần đôi môi nứt nẻ của cô gái.
Tiếng thở yếu ớt thổi vào tai ông. Không, thậm chí còn chẳng thể gọi là thở được nữa. Nó giống như âm thanh của chút không khí còn lại đang xì ra khỏi quả bong bóng.
Không có phản ứng. Sebas hơi quay đầu lại và hỏi một lần nữa.
“Cô có muốn tôi giúp cô?”
Những tình tiết xoay quanh việc giúp đỡ cô gái này và bà lão lúc trước là hoàn toàn khác nhau. Mặc dù Sebas mong muốn giúp đỡ người khác khi họ cần, có khả năng cao rằng việc giúp đỡ cô gái này sẽ dẫn đến không ít rắc rối. Sebas cảm thấy như một cơn gió lạnh đã đi qua trái tim của mình. Ông lo lắng không biết Ðấng Tối Cao có cho phép hành động như vậy không, lo lắng việc này sẽ phản bội lại mục đích cao hơn.
Như đã đoán, không có trả lời.
Một nụ cười thô thiển hiện lên từ từ trên khuôn mặt gã đàn ông.
Đối với những gì đã trải qua, rõ ràng là cô thậm chí sẽ chẳng còn sức lực mà nói chuyện. Nếu không, hắn đã chẳng việc gì phải vứt cô đi.
Phúc bất trùng lai. Nếu may mắn xảy đến quá thường xuyên, nó sẽ không được gọi là may mắn nữa.
Đúng thế. Nếu bàn tay đó nắm lấy vạt quần Sebas là một lần may mắn, sẽ không có lần thứ hai.
-May mắn của cô ta đã hết từ khi Sebas bước chân tới nơi này. Tất cả mọi thứ mà chỉ phụ thuộc vào ý chí sống còn của cô mà thôi.
Sẽ- chẳng bao giờ là vì may mắn.
-Nhẹ nhàng.
Rất nhẹ nhàng, miệng cô hơi di chuyển. Đó không phải là một hơi thở bình thường. Giọng cô chứa một ý chí rõ ràng.
“-.”
Nghe những lời đó, Sebas gật đầu.
“… Ta không có ý định giải cứu những người chỉ chờ người khác dang tay giúp đỡ giống như há miệng chờ sung. Tuy nhiên … nếu bản thân họ đã đấu tranh để tồn tại … “
Sebas che mắt của cô gái với bàn tay của mình.
“Không cần sợ hãi, hãy nghỉ ngơi. Tôi sẽ bảo vệ cô. “
Cảm nhận được cảm giác mềm mại, ấm áp, cô gái nhắm đôi mắt âm u của mình lại.
Gã đàn ông đang hoài nghi và cố cất lên những lời hiển nhiên.
“Ông nói d…”
Câu nói còn chưa xong. Cơ thể hắn cứng đờ, cổ họng nghẹn lại không nói nổi.
“Ngươi vừa bảo rằng ta nói dối?”
Trước khi bất cứ ai kịp nhận ra, Sebas đứng dậy, ánh mắt như xuyên thủng gã đàn ông.
Một cặp mắt đáng sợ.
Hơi thở gã đàn ông vội vàng và ngắt quãng, cảm giác như trái tim hắn sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
“Ngươi bảo rằng ta sẽ nói dối với hạng người như ngươi?”
“Uh, kh…không có…”
Ực. Cổ họng hắn chuyển động, một ngụm nước bọt lớn tích tụ trong miệng trôi xuống. Đôi mắt hắn dán chặt vào cánh tay Sebas. Nỗi khiếp đảm mà hắn đã quên mất một cách ngu ngốc khi không biết vị trí của mình mà lên giọng đã trở lại.
“Vậy ta sẽ đưa cô ta đi.”
“Ô-ông không thể! Không, không, thưa ngài, ngài không thể!”
Sebas liếc nhìn gã đàn ông vừa lên tiếng.
“Vẫn còn muốn nói nữa sao? Ngươi đang cố câu thêm thời gian à?”
“K-không thưa ngài, không phải vậy. Tôi đang nói rằng sẽ là rắc rối lớn nếu ngài mang cô gái đó đi cho cả ngài và chủ nhân của ngài. [Eight Finger], chắc ngài biết họ chứ?”
Sebas đã nghe nói về chúng trong khi thu thập thông tin. Chúng là một tổ chức tội phạm đang thống trị thế giới ngầm của Vương Quốc.
“Ngài hiểu, phải không? Làm ơn, chỉ cần giả vờ rằng ngài chưa hề nhìn thấy bất cứ điều gì. Nếu ngài đưa cô ấy đi thì họ sẽ trừng phạt tôi mất.”
Gã đàn ông nhận ra rằng hắn không thể giành chiến thắng với sức mạnh và bắt đầu giở trò nịnh nọt. Sebas nhìn hắn lạnh lùng và nói bằng một giọng cũng lạnh lùng không kém.
“Ta sẽ đưa cô ấy đi.”
“Tha cho tôi, cầu xin ngài! Tôi sẽ chết mất! “
Có lẽ mình nên giết hắn ngay tại đây.
Sebas rơi vào suy nghĩ. Ông có thể nghe thấy gã đàn ông khóc lóc ngay cả khi cân nhắc những mặt tích cực và tiêu cực khi giết chết hắn ta.
Mặc dù ông nghĩ rằng người đàn ông có thể cố gắng để câu giờ chờ tiếp ứng, ông loại trừ khả năng đó khi nhìn thấy hành vi của hắn.
“Tại sao ngươi không gọi giúp đỡ?”
Người đàn ông chớp mắt và trả lời ngay lập tức.
Theo hắn, nếu hắn gọi cứu viện, việc hắn đã phạm một sai lầm chí mạng sẽ bị tất cả mọi người biết. Hắn cũng không nghĩ rằng có thể thắng được dù cho có đông người hơn đi nữa. Đó là lý do tại sao hắn đã cố gắng thuyết phục Sebas đổi ý.
Nhìn thấy thái độ thảm hại như vậy, Sebas cảm thấy bớt căng thẳng. Sebas bỏ qua ý định giết hắn. Dù vậy, sau những gì đã nói, ông không hề có ý định giao cô gái cho gã đàn ông đó. Đã vậy-
“…Vậy hãy bỏ trốn đi?”
“Không thể thưa ông. Tôi không có tiền để làm điều đó. “
“Ta không nghĩ rằng có thứ đáng giá hơn mạng sống của ngươi…dù vậy, ta sẽ cho ngươi ít lộ phí.”
Khuôn mặt gã đàn ông rạng rỡ lên khi nghe Sebas nói
Mặc dù giết hắn có thể sẽ an toàn hơn, nếu hắn trốn thoát được thì có thể sẽ kéo dài được một ít thời gian. Trong khi đó, ông có thể điều trị vết thương của cô ta và đưa cô đến một nơi an toàn.
Và nếu ông giết gã đàn ông ở đây, khả năng cao là chúng sẽ tìm kiếm cô gái vừa mất tích.
Tương tự như việc không biết hoàn cảnh nào đã đưa cô gái tới tình cảnh hiện tại, ông không thể loại trừ khả năng việc này sẽ làm hại gia đình và người quen của cô ta.
Sebas lo lắng. Tại sao ông lại đi quá xa để nhận lấy những rủi ro?
Ông không hiểu từ đâu mà trái tim mình đã cảm động để rồi cứu vớt cô gái này. Những người khác ở Nazarick sẽ lờ đi, nói rằng họ chẳng buồn quan tâm. Họ sẽ gạt tay cô ta ra và bước đi.
– Cứu người trong cơn hoạn nạn là lẽ thường tình. (TL: “Công lý là đây” bởi TouchMe-sama :v )
Sebas trở lại với gã đàn ông, gạt sang bên những cảm xúc lay động mà ông không thể giải thích được. Bây giờ không phải lúc để nghĩ vớ vẩn.
“Dùng số tiền này để thuê một mạo hiểm giả và làm mọi thứ có thể để mà trốn thoát.”
Thấy Sebas lấy ra một cái túi da, đôi mắt gã đàn ông lấp đầy ngờ vực. Số tiền vừa với chiếc túi bé tí đó không thể nào đủ.
Tuy nhiên, chỉ sau đó, mắt hắn dán chặt vào những đồng tiền được ném xuống đất. Những tia sáng màu bạc đó là của loại bạch kim được sử dụng khi giao dịch thương mại giữa các quốc gia. Mười đồng tiền tổng giá trị bằng một trăm đồng vàng nằm vương vãi.
“Tất cả mọi thứ, hiểu không? Ta cũng có một vài câu hỏi. Từ giờ đến lúc phải báo cáo lại, ngươi có bao nhiêu thời gian?”
“Uh, về khoảng thời gian thì ngài yên tâm. Để xử lý… um, không, tôi nói với họ rằng tôi sẽ rời đi để đưa cô ta đến đền thờ nên có thể muộn một chút . “
“Ta hiểu rồi. Vậy đi thôi. “
Sebas nói ngắn gọn, sau đó ra hiệu cho gã đàn ông đi theo mình rồi bước đi với cô gái ở trên tay
113
2
6 tháng trước
6 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
