Chương 151
Overlord Tập 4 Chương 2 : Tập hợp, các Lizardman ( Part 4)
Mặc dù khu vực hồ khá rộng, khi một bộ tộc đã chọn một khu vực nhất định để định cư thì khu vực đó cũng là nơi mà các bộ tộc khác muốn nhắm đến. Vì vậy, chỉ cần di chuyển đến một nơi khác thì có thể dẫn đến một cuộc chiến sinh tồn mới, cộng thêm việc tranh dành nguồn thức ăn kiếm được từ hồ nước nữa. Nếu vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cuối cùng thì rất có thể kết quả đáng sợ nhất sẽ phát sinh, một cuộc chiến tranh đẫm máu như trong quá khứ.
“Đừng nói với tôi… Lí do mà anh vẫn quyết định chiến đấu mà biết chắc rằng mình đã nắm phần thua là…”
“…Đúng vậy. Với việc tập hợp các bộ tộc lại, tôi nghĩ chúng ta có thể giảm số lượng người sống sót lại.”
“Anh đang nói cái quái gì vậy!”
Đó mới chính là lý do mà anh muốn lập một liên minh. Vì vậy mà ngay cả khi liên minh năm bộ tộc bại trận, thì những người còn sống vẫn có thể đảm bảo được vấn đề lương thực.
Trong một cuộc chiến sinh tồn, có thể nói những chiến binh, thợ săn hay kể cả Druid luôn được ưu tiên sống sót. Những người còn lại chỉ là gánh nặng mà thôi.
Việc giảm miệng ăn là cần thiết. Nếu việc này được thông qua, có thể cả năm bộ tộc đều có thể tồn tại.
Crusch vắt óc nghĩ ra mọi thứ điên rồ chỉ để bác bỏ ý kiến đó của Zaryusu.
“Anh thậm chí còn không biết mình phải làm gì khi di cư sang một nơi ở mới, mà anh lại muốn bắt đầu mọi thứ bằng việc giảm dân số?”
“Tôi sẽ hỏi cô điều này. Nếu như chúng ta có thể giành chiến thắng trong trận chiến sinh tồn đó, vậy thì sau đó chúng ta sẽ phải làm gì? Nếu cá của chúng ta cạn dần, thì sau đó lại là năm bộ tộc tiếp tục tàn sát lẫn nhau?”
“Vậy thì chúng ta chỉ cần bắt nhiều cá hơn là được mà!”
“Thế trường hợp nếu chúng ta không thể?”
Cô nghẹn lời trước câu hỏi từ cái mặt lạnh ngắt của Zaryusu.
Zayrusu đã hành động theo tình huống xấu nhất có thể xảy ra trong tâm trí anh. Những suy nghĩ của Crusch chỉ là ảo tưởng. Nếu tình huống xấu phát sinh, lựa chọn của cô sẽ trở thành thảm họa, trong khi quyết định của Zaryusu thì không.
Ngay cả khi họ bại trận và số lượng Lizardmen trưởng thành giảm đi, họ sẽ được chết một cách vinh quang trong trận chiến.
“… Nếu cô từ chối, chúng tôi sẽ quyết định tấn công bộ tộc Red Eye trước.”
Giọng nói lạnh lẽo của anh làm Crusch bối rối.
Họ rõ ràng không muốn tộc Red Eye là những người duy nhất có thể chạy trốn mà không chịu tổn thất nào.
Điều đó hoàn toàn hợp lý.
Nếu một bộ tộc sau trận chiến ấy quyết định di cư đến nơi mà tộc Red Eye, với toàn bộ tiềm lực và thành viên, đang trú ngụ, thì chỉ còn cái chết chờ đợi họ mà thôi. Trong trường hợp đó, tấn công trước âu cũng là dễ hiểu. Một quyết định tuy độc ác nhưng sẽ đảm bảo an toàn cho những người sống sót. Bản thân Crusch, nếu trong tình cảnh ấy, cô nghĩ chắc mình cũng sẽ làm như vậy.
“Ngay cả khi số lượng người giảm xuống, tôi vẫn nghĩ nếu liên kết với chúng tôi thì anh chỉ làm giảm cơ hội sống sót của liên minh mà thôi.”
Crusch thể hiện vẻ khó hiểu của mình. Thấy được điều đó, Zaryusu tiếp tục giải thích để làm rõ ý định của mình.
“Có thể nói đây là cơ hội để xây dựng một khối liên minh vững chắc giữa các bộ lạc. Bỏ qua những bất đồng cá nhân, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu như một bộ tộc duy nhất.”
Thì ra là thế.
Crsuch nhẩm lại lời nói của Zaryusu.
Một bộ tộc duy nhất, cùng nhau trải qua chiến đấu, như vậy thì dù tình huống khan hiếm thức ăn có xuất hiện thì vẫn tránh được việc tự tàn sát lẫn nhau. Thế nhưng ý tưởng và kinh nghiệm của bản thân vẫn khiến cô nghi ngờ. Khuôn mặt cô hơi hạ thấp xuống, ngay khi cô dần lún sâu vào luồng suy nghĩ ấy, Zaryusu đặt ra một câu hỏi.
“À mà, cô sẽ làm gì để chuẩn bị cho thời kì sắp đến?”
Cảm giác như bị một cây kim đâm vào. Trước khi kịp nhận ra, Crusch đã nhảy lên. Nhìn thấy khuôn mặt của anh đang nhìn thẳng vào cô, Crusch có thể thấy sự ngạc nhiên trên mặt Zaryusu, người đã đặt ra câu hỏi cho cô.
À, anh ta hỏi cũng chỉ để biết thêm thôi.
Mặc dù Crsuch chỉ biết anh trong thời gian ngắn, nhưng cơ bản thì cô cũng đã hiểu rõ nhân cách của người đàn ông mang tên Zaryusu. Trực giác của cô mách bảo rằng đó không phải là một câu hỏi hăm dọa.
Crusch nheo mắt và nhìn chằm chằm vào Zaryusu. Ánh mắt sắc bén của cô như thể nó đang đâm xuyên qua cơ thể của Zaryusu. Dưới ánh nhìn không rõ vì sao đó, Zaryusu tỏ ra vẻ bất lực.
Ngay cả như vậy. Crush cũng không thể kiềm nén bản thân.
“… Có lí do nào để tôi nói cho anh nghe không?”
Crusch nói với giọng điệu hoàn toàn khác hẳn, tràn đầy sự căm ghét, làm Zaryusu tự hỏi rằng liệu đây có phải người mình đã nói chuyện nãy giờ không.
Nhưng Zaryusu không thể lùi bước. Vì rất có thể câu trả lời sẽ giúp cho mọi người có thể sống sót.
“Tôi chỉ muốn nghe thôi. Liệu nó có phải là sức mạnh của Druid? Hay lại có cách nào khác? Liệu chúng ta có đường thoát nào không?”
Zaryusu dừng lại ở đó và khép miệng lại.
Nếu nó thực sự là một lời giải đáp, thì bây giờ gương mặt Crusch đã không đau khổ như thế này.
Như thể đọc được suy nghĩ của Zayrusu, Crusch thở mạnh như đang giễu nhạo mọi thứ, giễu nhạo bản thân mình.
“Đúng vậy, chẳng có đường thoát nào cả.”
Tạm ngưng một chút, cô nở một nụ cười mệt mỏi và tiếp tục.
“Những gì chúng tôi làm chỉ là một cuộc chiến huynh đệ tương tàn – chúng tôi ăn xác chết của họ.”
Zaryusu cứng họng bởi cú sốc anh vừa hứng phải. Giết chết kẻ yếu – giảm miệng ăn không hẳn cấm kỵ. Nhưng ăn thịt chính đồng loại của mình là một tội lỗi và là điều cấm kỵ trong những điều cấm kỵ.
(Tại sao cô ấy lại có thể nói ra chuyện đó? Đây là một điều bí mật phải được đem xuống mồ. Tại sao cô ấy lại tiết lộ cho một người ngoài, lại còn là một sứ giả? Liệu cố ấy có định để mình sống sót rời khỏi đây? Không, đây không phải là loại cảm giác này.)
Crusch cũng cảm thấy khó hiểu khi nói ra những lời này.
Cô biết rõ là sẽ có bao nhiêu sự khinh miệt đến từ các bộ tộc khác. Vậy tại sao…
Miệng cô cứ thế mở suốt, như thể nó không phải là miệng của cô.
“Ngày hôm đó, khi các bộ tộc bắt đầu cuộc chiến, bộ tộc của chúng tôi cũng đang rơi vào tình trạng thiếu lương thực nghiêm trọng và đang ở trong tình huống nguy kịch. Lý do mà bộ lạc của chúng tôi không tham gia vào cuộc chiến là vì chúng tôi có nhiều Druid và chỉ có một vài chiến binh. Druild của chúng tôi đã có thể tạo ra thực phẩm thông qua ma thuật.”
Miệng của Crusch dường như không có dấu hiệu dừng lại, như thể nó đang bị điều khiển bởi một kẻ khác.
“Nhưng lượng thực phẩm do các Druid tạo ra là không đủ đáp ứng số miệng ăn. Lựa chọn duy nhất còn lại cho bộ tộc là con đường đi đến sự hủy diệt. Và vào một ngày nọ, tộc trưởng của chúng tôi đã mang thức ăn về, một miếng thịt đỏ tươi.”
(—Có lẽ mình muốn anh ấy lắng nghe… để vơi bớt tội lỗi này.)
Crusch nghiến răng. Dù chính cô cũng cảm thấy ghê tởm trước điều này và cố không thể hiện ra ngoài. Người đàn ông trước mặt cô vẫn im lặng lắng nghe.
Crusch cảm thấy rất biết ơn.
“Mọi người cũng đã mơ hồ nhận ra được đó là loại thịt gì. Vào thời điểm đó, chúng tôi tuân thủ luật lệ nghiêm khắc và bất cứ ai bất tuân đều bị trục xuất. Thời gian mà tộc trưởng mang thịt về là lúc có một người nào đó đã bị trục xuất. Mặc dù vậy, tất cả chúng tôi đều làm như không biết và tiếp tục ăn để tồn tại. Nhưng như thế không có nghĩa là nó sẽ kéo dài được lâu. Những mối bất bình xếp chồng lên nhau đột nhiên bùng nổ trong một ngày và châm ngòi cho một cuộc nổi loạn.”
Với đôi mắt nhắm lại, cô nhớ đến họ.
“Chúng tôi ăn… chúng tôi và vẫn tiếp tục ăn. Điều dó làm chúng tôi trở thành đồng phạm và… bây giờ nhớ lại nó, đó đúng là một trò hề.”
Crusch hoàn thành một lời cầu nguyện thầm lặng và nhìn thẳng vào gương mặt của Zayrusu. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ôn hòa của Zaryusu và không nhận thấy bất cứ sự ghê tởm trong nó. Cô cảm thấy ngạc nhiên bởi niềm vui đã xuất hiện ở đâu đó trong trái tim mình.
Tại sao cô lại cảm thấy hạnh phúc?
100
3
5 tháng trước
5 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
