0 chữ
Chương 74
Chương 74
Y Lan lặng lẽ nhìn Kara, trong lúc thất thần, dường như lại thở dài một tiếng.
Hai mắt Kara như bị thứ gì đó làm nhòa đi, l*иg ngực cũng nghẹn lại rất khó chịu.
Cậu ta càng khó chịu thì càng phải nói: "Cấp D thì đã sao chứ?
Dù sao tôi cũng là Á thư trùng! Cùng lắm thì cứ dùng thuốc ức chế mà ngủ thôi!"
"Cậu biết con trùng cấp B Các hạ hôm qua đã đối xử với tôi thế nào không?" Giọng Kara nghẹn ngào: “Giữa thanh thiên bạch nhật, tôi quỳ trên sàn nhà hai tiếng đồng hồ, chỉ xứng đáng nhặt đồ hắn vứt xuống đất mà ăn. Tôi cũng mang canh do tự tay mình nấu đến cho Các hạ, Y Lan, cậu đoán xem sao?"
Y Lan nhắm mắt lại. Hoàn cảnh của Kara có thể đoán trước được.
Kara: "Hắn ta ghét bỏ uống một ngụm, rồi phun hết lên mặt tôi!
Cái thực tập sinh mới đến Bộ Y tế là em trai Thư trùng của hắn.
Lúc đó nó ngồi trên bàn cười nhạo tôi.
Nó mới từ Hạ đẳng tinh đến, trong bệnh viện này ngay cả xách giày cho tôi còn không xứng!" Kara nắm lấy tay áo Y Lan, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Y Lan, ít nhất Mạc Lí Các hạ không phải là con trùng như vậy."
Y Lan lắc đầu, chậm rãi nói: "Nếu... cậu có thể chấp nhận không làm Thê quân."
"Cái gì?"
Gia tộc Mooreffey hầu như đều là Á thư trùng.
Là gia tộc nắm quyền Bộ Y tế, gần như toàn bộ bệnh viện trong tinh hệ đều là tài sản của họ.
Họ chịu đi tiếp xúc với Các hạ cấp B không có bối cảnh, sẵn sàng gánh chịu xác suất hậu duệ là Các hạ cấp cao rất thấp, chỉ vì muốn lấy thân phận Á thư trùng để làm Thê quân.
Kara không khỏi nhíu mày: "Tại sao?"
Y Lan không biết nói sao.
Lẽ nào lại nói rằng chính mình là Thê quân, hơn nữa là Thê quân không thể giải trừ quan hệ hôn nhân sao?
Kara: "Cậu có biết gì không?"
Y Lan: "Thật ra Mạc Lí Các Hạ có...
côn trùng mà ngài ấy thích."
Kara rất tự biết mình biết ta.
Cậu ấy hiểu rằng Mạc Lí Các Hạ chịu đùa giỡn với mình không nhất thiết là vì thích cậu ấy.
Thư trùng chưa bao giờ dám cầu xin tình cảm.
Nhưng chỉ cần Mạc Lí Các Hạ không phải là kẻ tàn bạo, lại còn sẵn lòng ban phát chút dịu dàng nho nhỏ gần giống sự yêu thích trên cơ sở tính cách ôn hòa, thì đó đã là điều mà bao nhiêu Thư trùng mơ ước cũng không được rồi.
Nhưng Kara không ngờ Mạc Lí Các Hạ đã có Thư trùng trong lòng.
Suy cho cùng, trong hôn nhân, ý định của Các Hạ mới là yếu tố quyết định thực sự.
"Tôi không!
Tin..." Kara bỗng trợn tròn mắt, dần dần khuỵu xuống ghế, rồi thậm chí không ngồi vững trên ghế nữa, ôm mặt ngồi xổm dưới đất.
Y Lan: "Đây là chiếc cúc áo trên chiếc áo sơ mi mà Các Hạ mặc lúc bị thương."
Dù Kara không nhận ra chiếc cúc áo đó thuộc về ai cụ thể, nhưng cậu ấy biết đó là chiếc khuy măng sét của một Quân trùng, hơn nữa cấp bậc không hề thấp.
Á Thư trùng đối với Quân trùng, căn bản không có cửa thắng.
Kara ngồi xổm trên đất, giọng nghèn nghẹn: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết."
"Đừng cảm ơn tôi." Y Lan cất chiếc khuy măng sét đi, trên mặt không hề có chút gì gọi là vui mừng vì đã giúp bạn bè kịp thời dừng lại.
"Hả?" Kara chớp chớp đôi mắt xanh biếc ngấn nước, ngẩng đầu nhìn Y Lan.
Từ sau ngày đó, Kara không còn xuất hiện trong phòng bệnh của Mạc Lí nữa.
Mạc Lí yên tâm tận hưởng cuộc sống dưỡng bệnh, nhưng cũng thật sự nhớ nhung bát cháo thơm lừng kia.
Hai mắt Kara như bị thứ gì đó làm nhòa đi, l*иg ngực cũng nghẹn lại rất khó chịu.
Cậu ta càng khó chịu thì càng phải nói: "Cấp D thì đã sao chứ?
Dù sao tôi cũng là Á thư trùng! Cùng lắm thì cứ dùng thuốc ức chế mà ngủ thôi!"
"Cậu biết con trùng cấp B Các hạ hôm qua đã đối xử với tôi thế nào không?" Giọng Kara nghẹn ngào: “Giữa thanh thiên bạch nhật, tôi quỳ trên sàn nhà hai tiếng đồng hồ, chỉ xứng đáng nhặt đồ hắn vứt xuống đất mà ăn. Tôi cũng mang canh do tự tay mình nấu đến cho Các hạ, Y Lan, cậu đoán xem sao?"
Y Lan nhắm mắt lại. Hoàn cảnh của Kara có thể đoán trước được.
Kara: "Hắn ta ghét bỏ uống một ngụm, rồi phun hết lên mặt tôi!
Cái thực tập sinh mới đến Bộ Y tế là em trai Thư trùng của hắn.
Nó mới từ Hạ đẳng tinh đến, trong bệnh viện này ngay cả xách giày cho tôi còn không xứng!" Kara nắm lấy tay áo Y Lan, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Y Lan, ít nhất Mạc Lí Các hạ không phải là con trùng như vậy."
Y Lan lắc đầu, chậm rãi nói: "Nếu... cậu có thể chấp nhận không làm Thê quân."
"Cái gì?"
Gia tộc Mooreffey hầu như đều là Á thư trùng.
Là gia tộc nắm quyền Bộ Y tế, gần như toàn bộ bệnh viện trong tinh hệ đều là tài sản của họ.
Họ chịu đi tiếp xúc với Các hạ cấp B không có bối cảnh, sẵn sàng gánh chịu xác suất hậu duệ là Các hạ cấp cao rất thấp, chỉ vì muốn lấy thân phận Á thư trùng để làm Thê quân.
Kara không khỏi nhíu mày: "Tại sao?"
Y Lan không biết nói sao.
Lẽ nào lại nói rằng chính mình là Thê quân, hơn nữa là Thê quân không thể giải trừ quan hệ hôn nhân sao?
Y Lan: "Thật ra Mạc Lí Các Hạ có...
côn trùng mà ngài ấy thích."
Kara rất tự biết mình biết ta.
Cậu ấy hiểu rằng Mạc Lí Các Hạ chịu đùa giỡn với mình không nhất thiết là vì thích cậu ấy.
Thư trùng chưa bao giờ dám cầu xin tình cảm.
Nhưng chỉ cần Mạc Lí Các Hạ không phải là kẻ tàn bạo, lại còn sẵn lòng ban phát chút dịu dàng nho nhỏ gần giống sự yêu thích trên cơ sở tính cách ôn hòa, thì đó đã là điều mà bao nhiêu Thư trùng mơ ước cũng không được rồi.
Nhưng Kara không ngờ Mạc Lí Các Hạ đã có Thư trùng trong lòng.
Suy cho cùng, trong hôn nhân, ý định của Các Hạ mới là yếu tố quyết định thực sự.
"Tôi không!
Tin..." Kara bỗng trợn tròn mắt, dần dần khuỵu xuống ghế, rồi thậm chí không ngồi vững trên ghế nữa, ôm mặt ngồi xổm dưới đất.
Dù Kara không nhận ra chiếc cúc áo đó thuộc về ai cụ thể, nhưng cậu ấy biết đó là chiếc khuy măng sét của một Quân trùng, hơn nữa cấp bậc không hề thấp.
Á Thư trùng đối với Quân trùng, căn bản không có cửa thắng.
Kara ngồi xổm trên đất, giọng nghèn nghẹn: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết."
"Đừng cảm ơn tôi." Y Lan cất chiếc khuy măng sét đi, trên mặt không hề có chút gì gọi là vui mừng vì đã giúp bạn bè kịp thời dừng lại.
"Hả?" Kara chớp chớp đôi mắt xanh biếc ngấn nước, ngẩng đầu nhìn Y Lan.
Từ sau ngày đó, Kara không còn xuất hiện trong phòng bệnh của Mạc Lí nữa.
Mạc Lí yên tâm tận hưởng cuộc sống dưỡng bệnh, nhưng cũng thật sự nhớ nhung bát cháo thơm lừng kia.
10
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
