0 chữ
Chương 96
Chương 68.2: Gọi tôi là anh Đình
Mà anh đã kéo cô đến trong ngực mình, nói: "Em là cô bé không có lương tâm, năm đó em từng nói chờ em trưởng thành thì tôi sẽ tới cưới em, tôi chưa có ngày nào quên cả. Nhưng em xoay người đã quên mất tôi rồi, vẫn còn ở bên cạnh cháu trai của tôi, vì cậu ta muốn sống muốn chết! Em là cô gái phụ tình!"
Giọng nói của anh mang chút ấm ức, Hạ Sơ vốn đang chấn động, lại bị một câu cô gái phụ tình cuối cùng của anh chọc cho bật cười.
"Khụ khụ..... Cái đó anh buông tôi ra trước, tôi sắp không thở được rồi."
"Năm đó em chính là ôm tôi như vậy, suýt nữa siết chết tôi đó." Anh chậm rãi buông cô ra, nhìn cô gái năm đó bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều.
Mặc dù trong mi mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cô năm đó, nhưng mà tính tình của cô xảy ra biến hóa long trời lở đất.
"Tại sao ngay từ đầu anh không nói với tôi?" Trong lòng Hạ Sơ còn hơi chấn động, trong lúc nhất thời vẫn không thể nghĩ anh chính là thiếu niên năm đó.
"Mười lăm năm trước không nói cho em là vì thân phận đáng xấu hổ của tôi, tôi muốn đến khi có một ngày nở mày nở mặt xuất hiện trước mặt em. Ba năm trước không nói với em là bởi vì tôi muốn nhìn xem người không có lương tâm như em có nhớ tới tôi hay không, em quả nhiên là không có lương tâm, quên mất tôi không còn gì cả."
Giọng điệu của anh rất tủi thân, nhưng mà Hạ Sơ càng oan ức, năm đó anh đã hiểu được rất nhiều chuyện, mà mình còn là một đứa trẻ chỉ biết ăn uống vui đùa.
Đứa trẻ làm sao có thể coi lời nói của anh là thật? Huống chi chính cô cũng thường xuyên chơi với vài đứa bé, những lời đó cũng đều rất bình thường.
Cô chưa bao giờ coi là thật, cho nên càng không để ý, ngược lại là anh ngày nhớ đêm mong mười lăm năm, chờ cô lớn lên.
"Tôi, khi đó tôi còn nhỏ mà." Hạ Sơ bị anh trách móc như vậy, làm sao đều cảm thấy như mình ném chồng đi vậy.
"Coi như em tìm được lý do tốt, nếu không có thể tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu, nói xong rồi thì mời tôi ăn cơm trưa đi." Tiêu Lãnh Đình đột nhiên buông lỏng cô, giọng nói ung dung dường như chuyện vừa rồi không xảy ra vậy.
Nhưng mà Hạ Sơ lại vô cùng tò mò với anh, cuối cùng năm đó xảy ra chuyện gì, tại sao du thuyền của anh lại bị lật?
Khi đó mình căn bản không suy nghĩ tới những thứ đó, lúc ấy vùng biển kia vô cùng lớn, cũng không có đá ngầm hoặc là dãy núi gì cả.
Sau đó anh lại đi đâu, nếu anh vẫn chưa quên cô thì tại sao không đến tìm cô? Còn có một vấn đề mấu chốt nhất.
"Anh vừa mới nói anh và Thịnh Chính Tu thích cùng một người, câu nói kia là ý gì?" Trong đầu Hạ Sơ đã có một câu hỏi.
"Gọi anh đi." Trong đầu cô đều là câu hỏi, Tiêu Lãnh Đình xấu xa nói, thật sự giống năm đó như đúc.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều chịu đựng cô, còn nhớ khi đó cô rất thích đi theo sau lưng anh gọi để anh chơi với mình.
Một tiếng anh gọi có bao nhiêu ngọt, ai biết sau này gặp mặt, không phải lời nói ác độc mặt đối mặt thì chính là ánh mắt lạnh lùng.
"Anh .....Anh. " Lời từ trước quen thuộc như vậy, mà nay ngược lại nửa câu cô cũng không nói ra được, rốt cuộc cô đã không phải cô bé ngốc nghếch năm đó nữa.
"Gọi một chút cũng không ngọt."
"Anh."
"Lại thêm một chữ Đình nữa." Khi đó anh không bại lộ thân phận của mình, bây giờ đã khác, anh đã có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô.
"Anh Đình." Sau khi lớn lên cô không gọi tên đàn ông thân mật như vậy, gò má chợt đỏ ửng.
Thấy anh xấu xa nhìn chằm chằm mình, một tay cô đấm ở ngực anh: "Được rồi, tôi đã gọi, bây giờ anh nên nói rồi."
"Nói cũng được, nhưng mà tôi đói lắm, không có sức nói chuyện."
"Anh! ! !"
……...
Giọng nói của anh mang chút ấm ức, Hạ Sơ vốn đang chấn động, lại bị một câu cô gái phụ tình cuối cùng của anh chọc cho bật cười.
"Khụ khụ..... Cái đó anh buông tôi ra trước, tôi sắp không thở được rồi."
"Năm đó em chính là ôm tôi như vậy, suýt nữa siết chết tôi đó." Anh chậm rãi buông cô ra, nhìn cô gái năm đó bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều.
Mặc dù trong mi mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cô năm đó, nhưng mà tính tình của cô xảy ra biến hóa long trời lở đất.
"Mười lăm năm trước không nói cho em là vì thân phận đáng xấu hổ của tôi, tôi muốn đến khi có một ngày nở mày nở mặt xuất hiện trước mặt em. Ba năm trước không nói với em là bởi vì tôi muốn nhìn xem người không có lương tâm như em có nhớ tới tôi hay không, em quả nhiên là không có lương tâm, quên mất tôi không còn gì cả."
Giọng điệu của anh rất tủi thân, nhưng mà Hạ Sơ càng oan ức, năm đó anh đã hiểu được rất nhiều chuyện, mà mình còn là một đứa trẻ chỉ biết ăn uống vui đùa.
Đứa trẻ làm sao có thể coi lời nói của anh là thật? Huống chi chính cô cũng thường xuyên chơi với vài đứa bé, những lời đó cũng đều rất bình thường.
"Tôi, khi đó tôi còn nhỏ mà." Hạ Sơ bị anh trách móc như vậy, làm sao đều cảm thấy như mình ném chồng đi vậy.
"Coi như em tìm được lý do tốt, nếu không có thể tôi sẽ không bỏ qua cho em đâu, nói xong rồi thì mời tôi ăn cơm trưa đi." Tiêu Lãnh Đình đột nhiên buông lỏng cô, giọng nói ung dung dường như chuyện vừa rồi không xảy ra vậy.
Nhưng mà Hạ Sơ lại vô cùng tò mò với anh, cuối cùng năm đó xảy ra chuyện gì, tại sao du thuyền của anh lại bị lật?
Khi đó mình căn bản không suy nghĩ tới những thứ đó, lúc ấy vùng biển kia vô cùng lớn, cũng không có đá ngầm hoặc là dãy núi gì cả.
Sau đó anh lại đi đâu, nếu anh vẫn chưa quên cô thì tại sao không đến tìm cô? Còn có một vấn đề mấu chốt nhất.
"Gọi anh đi." Trong đầu cô đều là câu hỏi, Tiêu Lãnh Đình xấu xa nói, thật sự giống năm đó như đúc.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều chịu đựng cô, còn nhớ khi đó cô rất thích đi theo sau lưng anh gọi để anh chơi với mình.
Một tiếng anh gọi có bao nhiêu ngọt, ai biết sau này gặp mặt, không phải lời nói ác độc mặt đối mặt thì chính là ánh mắt lạnh lùng.
"Anh .....Anh. " Lời từ trước quen thuộc như vậy, mà nay ngược lại nửa câu cô cũng không nói ra được, rốt cuộc cô đã không phải cô bé ngốc nghếch năm đó nữa.
"Gọi một chút cũng không ngọt."
"Anh."
"Lại thêm một chữ Đình nữa." Khi đó anh không bại lộ thân phận của mình, bây giờ đã khác, anh đã có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô.
"Anh Đình." Sau khi lớn lên cô không gọi tên đàn ông thân mật như vậy, gò má chợt đỏ ửng.
Thấy anh xấu xa nhìn chằm chằm mình, một tay cô đấm ở ngực anh: "Được rồi, tôi đã gọi, bây giờ anh nên nói rồi."
"Nói cũng được, nhưng mà tôi đói lắm, không có sức nói chuyện."
"Anh! ! !"
……...
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
