0 chữ
Chương 92
Chương 66.2: Anh ơi, em sợ
"Nhưng mà em vẫn sợ." Hạ Sơ sợ hãi không dám mở mắt, dường như tia chớp chia có thể đánh vào đầu cô bất cứ lúc nào vậy.
"Nếu em sợ cũng không cần mở mắt, anh sẽ giao em đến tay bọn họ an toàn."
"Cô chủ, đưa tay cho tôi." Có một chiếc thuyền cứu viện xuất hiện ở trước mắt, Hạ Sơ mở hai mắt ra.
"Vậy chú cũng phải cứu anh ấy, nếu không tôi sẽ không đi lên đâu."
Nhìn cô rõ ràng run rẩy thân thể vì sợ, ngón tay nắm chặt vạt áo của mình, nhưng lại còn lo lắng những người khác không cứu mình.
Đúng là thỏ con quật cường, sợ rằng giờ phút này mắt cô đã sớm khóc đỏ hoe, khóe miệng của cậu thiếu niên nở nụ cười.
"Ông chủ nói, cứu hết, cô chủ, cô mau tới đây." Nhân viên làm việc trên tàu có chút không biết làm sao, bây giờ tiểu quỷ cũng khó dây dưa như vậy sao?
"Móc tay đi, nếu không tôi không tin chú đâu." Dưới tình cảnh như vậy mà cô vẫn muốn móc tay với người khác!
Thế giới của người lớn và trẻ con hoàn toàn chính là hai thái cực, nếu lúc này người lớn chỉ cần bỏ trốn càng xa càng tốt.
Nhưng mà trẻ con không biết nguy hiểm, ngược lại còn muốn móc tay, dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm , mọi người đột nhiên rất muốn cười.
" Được, móc tay, cô đưa tay qua đây." Nhân viên làm việc trên tàu nhìn Hạ Sơ đưa tay tới một cái, trực tiếp kéo cô tới.
"Hu hu, chú này, chú gạt người!" Hạ Sơ còn chưa khóc xong, cậu thiếu niên đã leo lên trên thuyền.
"Thỏ con, đừng khóc."
"Anh ơi, anh cũng lên rồi, thật tốt, chú, chú nhanh đi cứu những người khác đi." Hạ Sơ lập tức lại nở nụ cười.
"Dạ, cô chủ lên thuyền với chú này trước, tôi lập tức đi cứu những người khác."
Một nhân viên làm việc trên tàu ôm cô leo lên một cái thang, Hạ Sơ vẫn lo lắng nhìn cậu thiếu niên phía dưới.
"Anh ơi, anh phải lên đó, nhất định phải lên đó."
"Ừ, móc tay." Cậu thiếu niên học động tác vừa rồi của cô, đưa ngón tay út về phía cô.
Hai ngón tay đồng thời xuất hiện chung một chỗ, lúc này Hạ Sơ mới yên tâm, cô mới vừa lên bờ, thân thể đã bị mẹ ôm đến trong ngực.
"Tiểu Sơ à, con bé ngốc này, sau này không được làm mẹ sợ nữa." Người phụ nữ khóc đã đỏ mắt.
"Mẹ con vừa rồi suýt bị tái phát bệnh tim, cũng may, con không sao, mau vào thay quần áo đi." Hạ Thuần thấy cô bình an vô sự lúc này mới yên tâm.
"Cha ơi, vừa rồi con rơi xuống biển là một mình anh ấy cứu con, nếu không phải có anh ấy, con đã bị cá mập ăn rồi, con phải đợi anh ấy lên mới an tâm."
Hạ Sơ nghiêm túc nói, sau đó thay mẹ lau khô nước mắt: "Mẹ không khóc, con không sao cả, một chút cũng không đau."
"Con bé ngốc."
Chuyện liên quan tới cậu thiếu niên kia, bọn họ vừa ở trên thuyền cũng thấy, nếu không phải anh kịp thời cứu Hạ Sơ, tranh thủ thời gian cứu viện, Hạ Sơ có thể thật sự đã mất mạng.
"Anh ơi, anh lên rồi ." Hạ Sơ nhìn cậu thiếu niên khỏe mạnh xoay người lên trên boong tàu, cả người trên dưới vẫn là nước biển, tóc ướt nhẹp dính ở trên mặt.
Hạ Thuần nhìn cậu thiếu niên bình tĩnh này, trên người cậu mặc quần áo rất lịch sự, nhìn một cái chính là cậu chủ nhà có tiền.
"Cảm ơn chú đã cứu giúp." Giọng nói của cậu thiếu niên không dịu dàng như lúc trong nước biển, ngược lại còn có chút hời hợt.
"Anh ơi, quần áo anh đều ướt đẫm rồi, nhanh đi tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm đó." Hạ Sơ rất lo lắng nhìn anh.
Cậu thiếu niên nhìn khắp người cô bé này ướt nhẹp, thật đúng là không giống đứa trẻ khác.
"Có thể tạm thời quấy rầy một chút hay không, thuyền của chúng tôi gặp nạn, tạm thời không có chỗ nương thân." Cậu thiếu niên lễ phép dò hỏi.
"Không sao đâu, cậu mới vừa cứu con gái tôi, chúng tôi còn nên nói cảm ơn đó." Hạ Thuần khách khí không ít.
….
"Nếu em sợ cũng không cần mở mắt, anh sẽ giao em đến tay bọn họ an toàn."
"Cô chủ, đưa tay cho tôi." Có một chiếc thuyền cứu viện xuất hiện ở trước mắt, Hạ Sơ mở hai mắt ra.
"Vậy chú cũng phải cứu anh ấy, nếu không tôi sẽ không đi lên đâu."
Nhìn cô rõ ràng run rẩy thân thể vì sợ, ngón tay nắm chặt vạt áo của mình, nhưng lại còn lo lắng những người khác không cứu mình.
Đúng là thỏ con quật cường, sợ rằng giờ phút này mắt cô đã sớm khóc đỏ hoe, khóe miệng của cậu thiếu niên nở nụ cười.
"Ông chủ nói, cứu hết, cô chủ, cô mau tới đây." Nhân viên làm việc trên tàu có chút không biết làm sao, bây giờ tiểu quỷ cũng khó dây dưa như vậy sao?
Thế giới của người lớn và trẻ con hoàn toàn chính là hai thái cực, nếu lúc này người lớn chỉ cần bỏ trốn càng xa càng tốt.
Nhưng mà trẻ con không biết nguy hiểm, ngược lại còn muốn móc tay, dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm , mọi người đột nhiên rất muốn cười.
" Được, móc tay, cô đưa tay qua đây." Nhân viên làm việc trên tàu nhìn Hạ Sơ đưa tay tới một cái, trực tiếp kéo cô tới.
"Hu hu, chú này, chú gạt người!" Hạ Sơ còn chưa khóc xong, cậu thiếu niên đã leo lên trên thuyền.
"Thỏ con, đừng khóc."
"Anh ơi, anh cũng lên rồi, thật tốt, chú, chú nhanh đi cứu những người khác đi." Hạ Sơ lập tức lại nở nụ cười.
"Dạ, cô chủ lên thuyền với chú này trước, tôi lập tức đi cứu những người khác."
"Anh ơi, anh phải lên đó, nhất định phải lên đó."
"Ừ, móc tay." Cậu thiếu niên học động tác vừa rồi của cô, đưa ngón tay út về phía cô.
Hai ngón tay đồng thời xuất hiện chung một chỗ, lúc này Hạ Sơ mới yên tâm, cô mới vừa lên bờ, thân thể đã bị mẹ ôm đến trong ngực.
"Tiểu Sơ à, con bé ngốc này, sau này không được làm mẹ sợ nữa." Người phụ nữ khóc đã đỏ mắt.
"Mẹ con vừa rồi suýt bị tái phát bệnh tim, cũng may, con không sao, mau vào thay quần áo đi." Hạ Thuần thấy cô bình an vô sự lúc này mới yên tâm.
"Cha ơi, vừa rồi con rơi xuống biển là một mình anh ấy cứu con, nếu không phải có anh ấy, con đã bị cá mập ăn rồi, con phải đợi anh ấy lên mới an tâm."
"Con bé ngốc."
Chuyện liên quan tới cậu thiếu niên kia, bọn họ vừa ở trên thuyền cũng thấy, nếu không phải anh kịp thời cứu Hạ Sơ, tranh thủ thời gian cứu viện, Hạ Sơ có thể thật sự đã mất mạng.
"Anh ơi, anh lên rồi ." Hạ Sơ nhìn cậu thiếu niên khỏe mạnh xoay người lên trên boong tàu, cả người trên dưới vẫn là nước biển, tóc ướt nhẹp dính ở trên mặt.
Hạ Thuần nhìn cậu thiếu niên bình tĩnh này, trên người cậu mặc quần áo rất lịch sự, nhìn một cái chính là cậu chủ nhà có tiền.
"Cảm ơn chú đã cứu giúp." Giọng nói của cậu thiếu niên không dịu dàng như lúc trong nước biển, ngược lại còn có chút hời hợt.
"Anh ơi, quần áo anh đều ướt đẫm rồi, nhanh đi tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm đó." Hạ Sơ rất lo lắng nhìn anh.
Cậu thiếu niên nhìn khắp người cô bé này ướt nhẹp, thật đúng là không giống đứa trẻ khác.
"Có thể tạm thời quấy rầy một chút hay không, thuyền của chúng tôi gặp nạn, tạm thời không có chỗ nương thân." Cậu thiếu niên lễ phép dò hỏi.
"Không sao đâu, cậu mới vừa cứu con gái tôi, chúng tôi còn nên nói cảm ơn đó." Hạ Thuần khách khí không ít.
….
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
