0 chữ
Chương 76
Chương 58.2: Gặp lại người xưa
Nam Nhược Thu cười không nói, nhưng đôi mắt dưới cặp kính râm lại tràn đầy u buồn, nếu tình cảm hai người thật sự hạnh phúc như trong miệng bọn họ thì tốt rồi.
Kế hoạch của Hạ Sơ được sắp xếp cẩn thận, vốn còn định mấy ngày nữa sẽ ra tay, không nghĩ tới ông trời đưa hai người tới cho cô nhanh như vậy.
Nếu cô không tận dụng tốt cơ hội lần này, vậy chẳng phải thật có lỗi với ông trời sao?
Nếu Thịnh Chính Tu có ý với mình, anh ta nhất định sẽ nhận ra bóng lưng của mình, mà sự chú ý của Nam Nhược Thu lại đặt trên mô hình tòa nhà bên cạnh.
Cho nên Hạ Sơ chắc chắn Nam Nhược Thu không thể nào thấy mình, mà chỗ đứng của Thịnh Chính Tu nhất định sẽ thấy mình.
Anh ta một lòng muốn gặp mình, bây giờ thấy mình xuất hiện, làm sao có thể không đuổi theo chứ?
Cô đứng thoa son ở bồn rửa tay, Thịnh Chính Tu đứng ở cửa một cái là có thể thấy cô.
Thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trong gương, đôi mắt của Thịnh Chính Tu nhìn chằm chằm người phụ nữ trong gương, ngay cả nháy mắt cũng không dám nháy mắt.
Người mà anh ta nhớ nhung ngày đêm giờ ở ngay trước mắt mình, không phải mơ, tất cả đều là thật.
"Sơ Nhi." Lúc gọi hai chữ này, cổ họng của anh ta chỉ cảm thấy khổ sở, như có một cái tay hung hãn nắm cổ họng anh ta vậy.
Tay Hạ Sơ cầm son môi khẽ dừng một lát, tựa như không ngờ rằng anh ta sẽ ở chỗ này vậy.
Cô cất son môi, mặt lạnh chuẩn bị rời đi, còn chưa rời đi đã bị anh ta kéo tay.
"Sơ Nhi, cuối cùng em cũng về rồi." Cảm xúc Thịnh Chính Tu ẩn giấu ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ vào thời khắc này.
Anh ta chợt ôm Hạ Sơ vào trong ngực, trong mắt Hạ Sơ hiện ra vẻ chán ghét.
Chỉ cần anh ta vừa đυ.ng chạm vào cô thì cô sẽ nghĩ tới dáng vẻ mây mưa tráo trở của anh ta và Nam Nhược Thu ba năm trước.
"Buông tay, anh Thịnh, giữa chúng đã đã sớm không còn quan hệ, điểm này anh còn rõ ràng hơn tôi đó." Giọng nói lạnh như băng của cô truyền tới.
"Sơ Nhi, chuyện năm đó là hiểu lầm, những năm gần đây anh vẫn luôn muốn giải thích với em." Thịnh Chính Tu ngửi mùi thơm trên tóc cô.
Ba năm trước cô quen dùng eau de toilette mùi rất nhẹ rất nhẹ, mà bây giờ cô đã sớm đổi, mùi hương này đối với đàn ông mà nói chính là thứ mê người nhất.
"Anh Thịnh này, nơi này là nhà vệ sinh nữ, chỉ cần tôi kêu một tiếng, lát nữa tất cả mọi người đều biết người nối nghiệp của tập đoàn Thịnh thị là một tên biếи ŧɦái đó."
Hạ Sơ lạnh lùng nhắc nhở, Thịnh Chính Tu chẳng những không buông cô ra, ngược lại trực tiếp đóng cửa lại còn khóa trái.
"Sơ Nhi, như vậy em sẽ không thể nào chạy trốn nữa, em có biết ba năm nay anh đều đang tìm em không?"
Anh ta hung hăng ôm chặt cô, dường như muốn hòa cô vào trong thân thể mình.
Hạ Sơ cảm nhận được lực ôm trong ngực anh ta, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, đến cuối cùng là cái gì khiến hai người trở thành bộ dạng hôm nay?
"Anh Thịnh, tôi chỉ biết anh sắp phải đính hôn với bạn thân nhất của tôi. Cho dù anh nói chuyện năm đó là một hiểu lầm, nhưng bây giờ người bên cạnh anh là Nam Nhược Thu mà không phải là Hạ Sơ tôi. Giữa chúng ta đã không thể nào, mời anh buông tay, nếu bộ dạng này bị vị hôn thê của anh thấy, anh cảm thấy cô ta sẽ nghĩ thế nào?" Hạ Sơ lạnh lùng giễu cợt.
Một câu vị hôn thê thật sự là vũ khí đả thương người nhất: "Sơ Nhi, anh có bất đắc dĩ của anh, anh..."
"Tôi không có thời gian nghe anh nói những thứ này, buông tôi ra!"
"Không buông, tại sao ba năm nay anh không tìm được chút hình bóng liên quan tới em, anh muốn biết em sống có tốt hay không."
"Có phải biết tôi có sống tốt hay không thì anh sẽ bỏ qua cho tôi?" Hạ Sơ trầm giọng hỏi.
……..
Kế hoạch của Hạ Sơ được sắp xếp cẩn thận, vốn còn định mấy ngày nữa sẽ ra tay, không nghĩ tới ông trời đưa hai người tới cho cô nhanh như vậy.
Nếu cô không tận dụng tốt cơ hội lần này, vậy chẳng phải thật có lỗi với ông trời sao?
Nếu Thịnh Chính Tu có ý với mình, anh ta nhất định sẽ nhận ra bóng lưng của mình, mà sự chú ý của Nam Nhược Thu lại đặt trên mô hình tòa nhà bên cạnh.
Cho nên Hạ Sơ chắc chắn Nam Nhược Thu không thể nào thấy mình, mà chỗ đứng của Thịnh Chính Tu nhất định sẽ thấy mình.
Anh ta một lòng muốn gặp mình, bây giờ thấy mình xuất hiện, làm sao có thể không đuổi theo chứ?
Thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện trong gương, đôi mắt của Thịnh Chính Tu nhìn chằm chằm người phụ nữ trong gương, ngay cả nháy mắt cũng không dám nháy mắt.
Người mà anh ta nhớ nhung ngày đêm giờ ở ngay trước mắt mình, không phải mơ, tất cả đều là thật.
"Sơ Nhi." Lúc gọi hai chữ này, cổ họng của anh ta chỉ cảm thấy khổ sở, như có một cái tay hung hãn nắm cổ họng anh ta vậy.
Tay Hạ Sơ cầm son môi khẽ dừng một lát, tựa như không ngờ rằng anh ta sẽ ở chỗ này vậy.
Cô cất son môi, mặt lạnh chuẩn bị rời đi, còn chưa rời đi đã bị anh ta kéo tay.
"Sơ Nhi, cuối cùng em cũng về rồi." Cảm xúc Thịnh Chính Tu ẩn giấu ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ vào thời khắc này.
Anh ta chợt ôm Hạ Sơ vào trong ngực, trong mắt Hạ Sơ hiện ra vẻ chán ghét.
"Buông tay, anh Thịnh, giữa chúng đã đã sớm không còn quan hệ, điểm này anh còn rõ ràng hơn tôi đó." Giọng nói lạnh như băng của cô truyền tới.
"Sơ Nhi, chuyện năm đó là hiểu lầm, những năm gần đây anh vẫn luôn muốn giải thích với em." Thịnh Chính Tu ngửi mùi thơm trên tóc cô.
Ba năm trước cô quen dùng eau de toilette mùi rất nhẹ rất nhẹ, mà bây giờ cô đã sớm đổi, mùi hương này đối với đàn ông mà nói chính là thứ mê người nhất.
"Anh Thịnh này, nơi này là nhà vệ sinh nữ, chỉ cần tôi kêu một tiếng, lát nữa tất cả mọi người đều biết người nối nghiệp của tập đoàn Thịnh thị là một tên biếи ŧɦái đó."
Hạ Sơ lạnh lùng nhắc nhở, Thịnh Chính Tu chẳng những không buông cô ra, ngược lại trực tiếp đóng cửa lại còn khóa trái.
Anh ta hung hăng ôm chặt cô, dường như muốn hòa cô vào trong thân thể mình.
Hạ Sơ cảm nhận được lực ôm trong ngực anh ta, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, đến cuối cùng là cái gì khiến hai người trở thành bộ dạng hôm nay?
"Anh Thịnh, tôi chỉ biết anh sắp phải đính hôn với bạn thân nhất của tôi. Cho dù anh nói chuyện năm đó là một hiểu lầm, nhưng bây giờ người bên cạnh anh là Nam Nhược Thu mà không phải là Hạ Sơ tôi. Giữa chúng ta đã không thể nào, mời anh buông tay, nếu bộ dạng này bị vị hôn thê của anh thấy, anh cảm thấy cô ta sẽ nghĩ thế nào?" Hạ Sơ lạnh lùng giễu cợt.
Một câu vị hôn thê thật sự là vũ khí đả thương người nhất: "Sơ Nhi, anh có bất đắc dĩ của anh, anh..."
"Tôi không có thời gian nghe anh nói những thứ này, buông tôi ra!"
"Không buông, tại sao ba năm nay anh không tìm được chút hình bóng liên quan tới em, anh muốn biết em sống có tốt hay không."
"Có phải biết tôi có sống tốt hay không thì anh sẽ bỏ qua cho tôi?" Hạ Sơ trầm giọng hỏi.
……..
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
