TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 70
Chương 55.2: Thả dây dài câu cá lớn

Tiêu Lãnh Đình lại không ngủ nhanh như vậy, anh nhìn cô gái đang ngủ, trong giấc mơ hai tay vẫn bao bọc ở trước ngực.

Nghĩ đến câu nói trước đó của cô, rốt cuộc ba năm nay cô trải qua cuộc sống như thế nào?

Tay vòng ở bên hông của cô siết chặt một chút, bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, sau này sẽ có anh che chở cho cô.

Thật ra giấc ngủ của Hạ Sơ cũng không sâu, đã có rất nhiều đêm đột nhiên cô tỉnh dậy, đại khái là hai ba giờ sáng, khi đó Tiêu Lãnh Đình đã ngủ say.

Đột nhiên người ở trong lòng kêu to lên: "Đừng gϊếŧ tôi!" Sau đó cô xoay mình xuống giường chuẩn bị chạy trốn, đây hoàn toàn là hành động vô thức của cô.

Lúc Tiêu Lãnh Đình mở mắt Hạ Sơ đã chạy đến bên cửa sổ, theo bản năng sẽ mở cửa sổ nhảy xuống, hiển nhiên không phải lần đầu tiên cô hành động như vậy.

Khoảng thời gian chạy trốn ở Mỹ, cũng sẽ thường xuyên bị ám sát, ban đầu cô chỉ là một người phụ nữ trói gà không chặt.

Cô không thể làm cái gì, chỉ chạy trốn, liều mạng trốn, nhất định cô phải sống để trở về!

"Tiểu Sơ Nhi, em đang làm gì vậy?" Tiêu Lãnh Đình cũng bị dọa sợ, gió rét chợt thổi vào từ ngoài cửa sổ, cô đi chân trần đứng ở trước cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.

Gió thổi, quần áo ngủ cùng bay theo hướng của rèm cửa sổ.

Tiêu Lãnh Đình nhanh tay nhanh mắt nhào qua ôm lấy cô: "Tiểu Sơ Nhi, em sao vậy?"

Đầu tóc của Hạ Sơ đầy mồ hôi, lúc này ánh mắt mơ màng mới lấy lại một chút tỉnh táo: "Anh Tiêu?"

"Em sao vậy?" Mượn ánh trăng bên ngoài, Tiêu Lãnh Đình thấy trên mặt của Hạ Sơ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Hạ Sơ nhìn bốn phía, phát hiện nơi này chỉ là biệt thự của Tiêu Lãnh Đình, cơ thể mềm sẽ không chết, nhưng cũng sẽ bị thương.

Anh bế Hạ Sơ về giường, tay của Hạ Sơ bất giác ôm rất chặt cổ của anh, cảm xúc vẫn có chút không bình tĩnh.

Trên trán đều là mồ hôi lạnh, hiển nhiên cảm xúc cũng rất không bình tĩnh, tim đập vô cùng nhanh.

Đây là lần duy nhất cô chủ động gần gũi với anh, cơ thể nho nhỏ rúc vào trong ngực rộng ấm áp của anh: "Sơ Nhi, đều đã qua, là mơ thôi, chỉ là một giấc mơ."

Ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cho cô, cũng không biết cô vừa mơ thấy gì, cảm xúc lại trở nên kích động mạnh như vậy.

Căn bản Hạ Sơ cũng không dám nhắm mắt nữa, giống như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể đưa mình vào giấc mơ đáng sợ đó.

Dưới sự trấn an của Tiêu Lãnh Đình, cảm xúc của Hạ Sơ mới chậm rãi dịu lại một chút, mặc dù tay bỏ xuống từ trên cổ của Tiêu Lãnh Đình.

Nhưng cũng nắm chặt vạt áo của anh, giống như đây là một tấm gỗ nổi cuối cùng của cô, một khi mất đi thì không còn gì nữa.

Tiêu Lãnh Đình thấy cô nhíu chặt chân mày, nhất định phản ứng vừa rồi của cô có liên quan đến chuyện mà cô trải qua những năm nay, lúc chạy từ trên giường đến bên cửa sổ nhiều nhất cũng chỉ có mấy giây.

Đây chính là muốn chạy trốn theo bản năng, có thể nói ý thức đều không tỉnh táo, cô vừa kêu lớn một tiếng đừng gϊếŧ cô.

Anh mơ hồ có thể đoán ra mấy năm nay cô trải qua như thế nào, chắc hẳn là có người muốn hại cô, mà cô vẫn luôn chạy trốn.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa chân mày nhíu chặt của cô, thỏ con, sau này tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.

Bị Hạ Sơ nắm chặt quần áo của mình, thật ra anh cảm giác được cô ỷ lại vẫn vô cùng tốt, một tay anh khoác vào eo của cô, một tay nhẹ nhàng đắp chăn lên người của cô.

Đêm nay anh không dám ngủ tiếp, đành phải dùng cách như vậy ở bên cạnh của cô, đề phòng bất trắc xuất hiện như vừa rồi.

………



0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.