0 chữ
Chương 46
Chương 43.2: Cùng lắm thì tắm máu chiến đấu
Hạ Sơ im lặng không nói chuyện, hai người nhanh chóng đến khu thời trang nữ, Hạ Sơ mặc bộ đồ này xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người.
Dù sao hiện giờ thật sự không thể tìm được người nào còn ăn mặc quê mùa đến như vậy, trái lại người đàn ông bên cạnh cô lại nhiều tiền còn đẹp trai.
Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy kỳ quái, tại sao soái ca lại coi trọng một cô gái quê mùa như thế, mà khi tầm mắt từ quần áo của cô chuyển lên trên mặt cô, mọi người mới hiểu ra.
Hóa ra người ta có giá trị nhan sắc cao và dáng người đẹp, Tiêu Lãnh Đình lập tức kéo Hạ Sơ đi thẳng đến cửa hàng quần áo.
Hạ Sơ cũng không phải người chưa gặp qua việc đời, ngược lại cô sinh ra đã là cô chủ nhà giàu chân chính, hiện tại còn là bà chủ của một công ty niêm yết.
Cho dù tiền trong tay cô không bằng Tiêu Lãnh Đình, nhưng so với người khác thì khác nhau một trời một vực.
“Cô ơi, cô thích kiểu dáng gì? Tôi chọn giúp cô nhé.” Nhân viên bán hàng rất ân cần chào hỏi, đương nhiên đều vì nể mặt Tiêu Lãnh Đình.
Đã có người nhận ra thân phận của anh, chẳng qua không ai dám chủ động tiếp cận mà thôi. Nếu Hạ Sơ một mình mặc bộ đồ này tiến vào cửa hàng, e rằng nhân viên bán hàng sẽ chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Người làm việc trong các cửa hàng cao cấp đều có một kỹ năng độc đáo, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bạn đang mặc thương hiệu gì.
Hàng thật hay là hàng giả, đặc biệt là một vài người phụ nữ hám giàu xách theo hàng loại A hoặc là túi fake tiến vào cửa hàng cao cấp, nhất định trong lòng nhân viên bán hàng sẽ khinh bỉ đến chết.
Xã hội này thực tế như vậy đấy, Hạ Sơ cũng không thích bị người dắt mũi, có lẽ cô nhân viên này thật sự coi cô thành đồ nhà quê.
“Không cần, tôi sẽ tự chọn.” Cô lạnh lùng từ chối, từ nhỏ số lần cô tiến vào những cửa hàng xa xỉ này còn nhiều hơn số lần đến tiệm cơm.
Nhân viên bán hàng đánh giá người phụ nữ ăn mặc quê mùa, nhưng lại không hề gò bó co quắp trước mặt.
Người làm ngành này như bọn họ thấy nhiều người giàu có mang tình nhân hoặc bạn gái tới cửa hàng xa xỉ, phần lớn các cô gái lần đầu tiên bước vào đều sẽ có chút co quắp bất an.
Vốn dĩ cô ta thấy Hạ Sơ mặc một thân quần áo vỉa hè nên đoán chắc hẳn cô cũng là loại người này, không ngờ biểu tình của Hạ Sơ lại bình tĩnh thản nhiên như thế.
Cô căn bản không để ý đến biểu tình của nhân viên bán hàng, nhìn quanh bốn phía tìm xem thứ mình cần.
Tùy tiện chỉ vào một đôi giày gót nhọn màu đen, gót giày được làm rất tinh xảo, phần mũi giày làm rất đơn giản phóng khoáng, nhưng các thương hiệu lớn đều khiến người ta cảm nhận được mẫu thiết kế từ sự đơn giản đó.
“Cho tôi một đôi giày này size 36.”
Giọng điệu nói chuyện của cô vốn có chút xa cách, cao cao tại thượng, đây là vẻ cao quý sinh ra đã có của cô chủ nhà họ Hạ.
Chọn một chiếc váy ngắn màu đen, rất hợp với đôi giày cao gót đen của cô.
Vốn dĩ nhân viên bán hàng còn đang chờ xem kịch vui vì bị Hạ Sơ từ chối, rất nhiều cô gái mới tiếp xúc với hàng xa xỉ đều có gu thẩm mỹ không tốt lắm.
Phần lớn đều sẽ lựa chọn một vài loại quần áo lòe loẹt, ví dụ như kim cương càng nhiều bọn họ càng cảm thấy có giá trị.
Hạ Sơ lựa chọn giày và váy khiến mấy người khá bất ngờ, mà biểu tình của Hạ Sơ giống như đã quen với chuyện này.
“Thưa anh, bên này có khu nghỉ ngơi, anh có thể đến bên này nghỉ ngơi đợi cô ấy.” Một cô nhân viên tiến lên bắt chuyện.
Tiêu Lãnh Đình lại không nghe lời cô ta nói, là canh giữ ngoài phòng thử đồ, “Không cần.”
Cô nhân viên vẫn rất nhiệt tình mời mọc: “Thưa anh, phụ nữ thử quần áo cần rất nhiều thời gian, anh đứng như vậy mãi sẽ mệt.”
“Cô gái nhà tôi thích chơi trò chơi với tôi nhất, chỉ cần tôi chớp mắt cô ấy sẽ bỏ chạy, cho nên tốt hơn hết tôi phải canh chừng cô ấy.”
.....
Dù sao hiện giờ thật sự không thể tìm được người nào còn ăn mặc quê mùa đến như vậy, trái lại người đàn ông bên cạnh cô lại nhiều tiền còn đẹp trai.
Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy kỳ quái, tại sao soái ca lại coi trọng một cô gái quê mùa như thế, mà khi tầm mắt từ quần áo của cô chuyển lên trên mặt cô, mọi người mới hiểu ra.
Hóa ra người ta có giá trị nhan sắc cao và dáng người đẹp, Tiêu Lãnh Đình lập tức kéo Hạ Sơ đi thẳng đến cửa hàng quần áo.
Hạ Sơ cũng không phải người chưa gặp qua việc đời, ngược lại cô sinh ra đã là cô chủ nhà giàu chân chính, hiện tại còn là bà chủ của một công ty niêm yết.
“Cô ơi, cô thích kiểu dáng gì? Tôi chọn giúp cô nhé.” Nhân viên bán hàng rất ân cần chào hỏi, đương nhiên đều vì nể mặt Tiêu Lãnh Đình.
Đã có người nhận ra thân phận của anh, chẳng qua không ai dám chủ động tiếp cận mà thôi. Nếu Hạ Sơ một mình mặc bộ đồ này tiến vào cửa hàng, e rằng nhân viên bán hàng sẽ chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Người làm việc trong các cửa hàng cao cấp đều có một kỹ năng độc đáo, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bạn đang mặc thương hiệu gì.
Hàng thật hay là hàng giả, đặc biệt là một vài người phụ nữ hám giàu xách theo hàng loại A hoặc là túi fake tiến vào cửa hàng cao cấp, nhất định trong lòng nhân viên bán hàng sẽ khinh bỉ đến chết.
“Không cần, tôi sẽ tự chọn.” Cô lạnh lùng từ chối, từ nhỏ số lần cô tiến vào những cửa hàng xa xỉ này còn nhiều hơn số lần đến tiệm cơm.
Nhân viên bán hàng đánh giá người phụ nữ ăn mặc quê mùa, nhưng lại không hề gò bó co quắp trước mặt.
Người làm ngành này như bọn họ thấy nhiều người giàu có mang tình nhân hoặc bạn gái tới cửa hàng xa xỉ, phần lớn các cô gái lần đầu tiên bước vào đều sẽ có chút co quắp bất an.
Vốn dĩ cô ta thấy Hạ Sơ mặc một thân quần áo vỉa hè nên đoán chắc hẳn cô cũng là loại người này, không ngờ biểu tình của Hạ Sơ lại bình tĩnh thản nhiên như thế.
Cô căn bản không để ý đến biểu tình của nhân viên bán hàng, nhìn quanh bốn phía tìm xem thứ mình cần.
“Cho tôi một đôi giày này size 36.”
Giọng điệu nói chuyện của cô vốn có chút xa cách, cao cao tại thượng, đây là vẻ cao quý sinh ra đã có của cô chủ nhà họ Hạ.
Chọn một chiếc váy ngắn màu đen, rất hợp với đôi giày cao gót đen của cô.
Vốn dĩ nhân viên bán hàng còn đang chờ xem kịch vui vì bị Hạ Sơ từ chối, rất nhiều cô gái mới tiếp xúc với hàng xa xỉ đều có gu thẩm mỹ không tốt lắm.
Phần lớn đều sẽ lựa chọn một vài loại quần áo lòe loẹt, ví dụ như kim cương càng nhiều bọn họ càng cảm thấy có giá trị.
Hạ Sơ lựa chọn giày và váy khiến mấy người khá bất ngờ, mà biểu tình của Hạ Sơ giống như đã quen với chuyện này.
“Thưa anh, bên này có khu nghỉ ngơi, anh có thể đến bên này nghỉ ngơi đợi cô ấy.” Một cô nhân viên tiến lên bắt chuyện.
Tiêu Lãnh Đình lại không nghe lời cô ta nói, là canh giữ ngoài phòng thử đồ, “Không cần.”
Cô nhân viên vẫn rất nhiệt tình mời mọc: “Thưa anh, phụ nữ thử quần áo cần rất nhiều thời gian, anh đứng như vậy mãi sẽ mệt.”
“Cô gái nhà tôi thích chơi trò chơi với tôi nhất, chỉ cần tôi chớp mắt cô ấy sẽ bỏ chạy, cho nên tốt hơn hết tôi phải canh chừng cô ấy.”
.....
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
