0 chữ
Chương 35
Chương 35: Tôi tới đòi nợ
Tiêu Lãnh Đình đi lang thang hơn nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Sơ, anh trực tiếp dừng xe ở dưới lầu ký túc xá nữ.
Xuất hiện một chiếc xe thể thao sang trọng như vậy, nữ sinh qua lại trong ba tầng vây quanh bên ngoài ba tầng anh cũng không nói gì.
Ngay cả tất cả nữ sinh trong phòng ngủ ở mỗi tầng đều lộ đầu ra, anh vẫn chưa xuống xe đã bị người vây xem.
Không cần anh tự mở miệng, đã có rất nhiều nữ sinh chủ động tiến lên nói chuyện, "Anh à, anh đang đợi người sao?"
Một nữ sinh mặc váy ren màu đen to gan đi tới, ánh sáng lúc này mờ tối, cô ta không nhận ra Tiêu Lãnh Đình là ai.
Tiêu Lãnh Đình nhìn thoáng qua người phụ nữ có vẻ ngoài cũng không tồi, nhưng mà trong lòng vẫn nghĩ thỏ con mặc váy đen đẹp hơn.
"Cô học khoa gì?" Tiêu Lãnh Đình lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy người đàn ông chủ động mở miệng, người phụ nữ mở cờ trong bụng: "Tôi học khoa tài chính."
"Đúng là trùng hợp, tôi tìm người học khoa tài chính, cô học năm mấy?" Tiêu Lãnh Đình hỏi.
Sau khi mấy nữ sinh nghe anh hỏi khoa xong liền không thèm để ý, thì ra đang chờ nữ sinh khoa tài chính.
"Tôi học năm thứ tư khoa tài chính, anh muốn tìm ai?" Nữ sinh kia cố gắng khom người, cô gắng lộ ra ‘đường sự nghiệp’ của mình.
Chắc vì cảm thấy mình rất có cơ hội, cô ta đặc biệt quan sát kỹ trước mới ra tay.
Phát hiện nữ sinh này nói với anh một câu anh không trả lời, nhưng anh lại nói mấy câu với mình.
"Năm tư sao? Thật đúng là trùng hợp, lớp của các cô có một người phụ nữ tên Hạ Sơ đúng không?" Lúc Tiêu Lãnh Đình nói đến hai chữ này đều nghiến răng nghiến lợi.
Trong đầu người phụ nữ hiện lên hình tượng đồ nhà quê của Hạ Sơ, trong lòng nghĩ khẩu vị của người có tiền đều mặn như vậy sao?
Nhưng mà đảo mắt suy nghĩ một chút, người đàn ông này lái xe sang như vậy, đúng là khác nhau một trời một vực với Hạ Sơ, có lẽ không phải giống như mình nghĩ.
"Cô ấy là bạn học của tôi, anh tìm cô ấy có chuyện gì vậy?"
"Tôi tới đòi nợ! Cô đi xem có phải cô ấy đang ở phòng ngủ hay không! Đưa cô ấy ra ngoài cho tôi." Tiêu Lãnh Đình đã nghĩ, lần này anh muốn mỗi ngày cô đều không xuống giường được.
Không phải cô chạy trốn sao! Sau này mình làm mỗi tối, xem ban ngày cô trốn như thế nào!
"Được, hình như ngày thường Hạ Sơ rất ít khi trở về phòng ngủ, buổi tối cũng chưa bao giờ qua đêm ở phòng ngủ, tôi gọi điện thoại hỏi người ngủ chung phòng một chút."
Cũng không biết người phụ nữ kia gọi điện thoại cho ai, xác định Hạ Sơ không có ở đó: "Anh à, cô ấy không về đây đâu."
Tiêu Lãnh Đình ‘hừ’ một tiếng lạnh lùng, đúng là chạy trốn! Tốt nhất cô nên cầu nguyện đừng bị mình bắt được!
"Anh này, tôi có thể có vinh hạnh ngồi xe của anh đi hóng gió một chút không?" Dáng vẻ õng ẹo của người phụ nữ chỉ khiến Tiêu Lãnh Đình ghê tởm.
Tiêu Lãnh Đình không muốn trả lời một câu, trực tiếp kéo cửa kính xe lên, nhấn mấy tiếng còi để đám người lùi ra, đạp ga, trong nháy mắt xe đã chạy xa.
Bởi vì rời đi nhanh chóng tạo ra gió trực tiếp thổi tung kiểu tóc của người phụ nữ, ngay cả váy ngắn cũng đều bị bay lên, khiến đám người cười ầm lên một trận.
Người phụ nữ đỏ mặt chạy đi, lúc này Hạ Sơ ăn mặc quê mùa mới đi ra từ trong đám người.
Cô hít một hơi thật sâu, rốt cuộc đã tránh được một kiếp nạn, nhưng cô có thể tránh được một ngày, còn những ngày kia thì phải làm thế nào đây?
Mình không thể nào trốn đến Mỹ nữa, lần này cô trở về chính là vì báo thù, bây giờ lại chọc tới một phiền phức lớn như vậy.
Nếu mà lần sau bị bắt nhất định sẽ bị anh hung hăng trách phạt, nhưng Hạ Sơ vừa nghĩ tới vẻ tức giận của anh, tâm trạng lại vui hẳn.
Chuyện sau này thì nói sau, dù sao bây giờ cô vui vẻ là được, Tiêu Lãnh Đình, anh cũng có lúc gặp khó khăn.
………..
Xuất hiện một chiếc xe thể thao sang trọng như vậy, nữ sinh qua lại trong ba tầng vây quanh bên ngoài ba tầng anh cũng không nói gì.
Ngay cả tất cả nữ sinh trong phòng ngủ ở mỗi tầng đều lộ đầu ra, anh vẫn chưa xuống xe đã bị người vây xem.
Không cần anh tự mở miệng, đã có rất nhiều nữ sinh chủ động tiến lên nói chuyện, "Anh à, anh đang đợi người sao?"
Một nữ sinh mặc váy ren màu đen to gan đi tới, ánh sáng lúc này mờ tối, cô ta không nhận ra Tiêu Lãnh Đình là ai.
Tiêu Lãnh Đình nhìn thoáng qua người phụ nữ có vẻ ngoài cũng không tồi, nhưng mà trong lòng vẫn nghĩ thỏ con mặc váy đen đẹp hơn.
"Cô học khoa gì?" Tiêu Lãnh Đình lạnh lùng hỏi.
Nghe thấy người đàn ông chủ động mở miệng, người phụ nữ mở cờ trong bụng: "Tôi học khoa tài chính."
Sau khi mấy nữ sinh nghe anh hỏi khoa xong liền không thèm để ý, thì ra đang chờ nữ sinh khoa tài chính.
"Tôi học năm thứ tư khoa tài chính, anh muốn tìm ai?" Nữ sinh kia cố gắng khom người, cô gắng lộ ra ‘đường sự nghiệp’ của mình.
Chắc vì cảm thấy mình rất có cơ hội, cô ta đặc biệt quan sát kỹ trước mới ra tay.
Phát hiện nữ sinh này nói với anh một câu anh không trả lời, nhưng anh lại nói mấy câu với mình.
"Năm tư sao? Thật đúng là trùng hợp, lớp của các cô có một người phụ nữ tên Hạ Sơ đúng không?" Lúc Tiêu Lãnh Đình nói đến hai chữ này đều nghiến răng nghiến lợi.
Trong đầu người phụ nữ hiện lên hình tượng đồ nhà quê của Hạ Sơ, trong lòng nghĩ khẩu vị của người có tiền đều mặn như vậy sao?
"Cô ấy là bạn học của tôi, anh tìm cô ấy có chuyện gì vậy?"
"Tôi tới đòi nợ! Cô đi xem có phải cô ấy đang ở phòng ngủ hay không! Đưa cô ấy ra ngoài cho tôi." Tiêu Lãnh Đình đã nghĩ, lần này anh muốn mỗi ngày cô đều không xuống giường được.
Không phải cô chạy trốn sao! Sau này mình làm mỗi tối, xem ban ngày cô trốn như thế nào!
"Được, hình như ngày thường Hạ Sơ rất ít khi trở về phòng ngủ, buổi tối cũng chưa bao giờ qua đêm ở phòng ngủ, tôi gọi điện thoại hỏi người ngủ chung phòng một chút."
Cũng không biết người phụ nữ kia gọi điện thoại cho ai, xác định Hạ Sơ không có ở đó: "Anh à, cô ấy không về đây đâu."
"Anh này, tôi có thể có vinh hạnh ngồi xe của anh đi hóng gió một chút không?" Dáng vẻ õng ẹo của người phụ nữ chỉ khiến Tiêu Lãnh Đình ghê tởm.
Tiêu Lãnh Đình không muốn trả lời một câu, trực tiếp kéo cửa kính xe lên, nhấn mấy tiếng còi để đám người lùi ra, đạp ga, trong nháy mắt xe đã chạy xa.
Bởi vì rời đi nhanh chóng tạo ra gió trực tiếp thổi tung kiểu tóc của người phụ nữ, ngay cả váy ngắn cũng đều bị bay lên, khiến đám người cười ầm lên một trận.
Người phụ nữ đỏ mặt chạy đi, lúc này Hạ Sơ ăn mặc quê mùa mới đi ra từ trong đám người.
Cô hít một hơi thật sâu, rốt cuộc đã tránh được một kiếp nạn, nhưng cô có thể tránh được một ngày, còn những ngày kia thì phải làm thế nào đây?
Mình không thể nào trốn đến Mỹ nữa, lần này cô trở về chính là vì báo thù, bây giờ lại chọc tới một phiền phức lớn như vậy.
Nếu mà lần sau bị bắt nhất định sẽ bị anh hung hăng trách phạt, nhưng Hạ Sơ vừa nghĩ tới vẻ tức giận của anh, tâm trạng lại vui hẳn.
Chuyện sau này thì nói sau, dù sao bây giờ cô vui vẻ là được, Tiêu Lãnh Đình, anh cũng có lúc gặp khó khăn.
………..
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
