0 chữ
Chương 114
Chương 77.2: Hối hận nhất chính là quen biết cô
Anh biết mới là lạ, tôi cố ý tiết lộ tin tức, nếu không làm sao Nam Nhược Thu lại trực tiếp chạy tới?
Dĩ nhiên Hạ Sơ không thể nào nói ra lời trong lòng, năm đó lúc mình rời đi chính là đau buồn muốn chết như vậy.
Có lẽ Nam Nhược Thu đã cảm nhận được cảm giác của cô, nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Thịnh Chính Tu ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng Hạ Sơ đã lấy tay cản tay anh ta lại.
"Thịnh tổng, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Thái độ của cô lạnh như băng hoàn toàn trái ngược với lúc nãy.
Thịnh Chính Tu vốn tưởng rằng cô và mình có thể nối lại tiền duyên, cô đã thay đổi quay về, nào ngờ nghe được câu này của cô lại khiến tim mình lạnh thấu.
Nhưng suy nghĩ một chút, năm đó Nam Nhược Thu làm chuyện như vậy, nhất định là để lại kí ức không tốt cho cô.
Anh ta cũng có thể hiểu, nên không suy nghĩ nhiều, mà kiên nhẫn nói: "Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe, anh ở ngay phòng bên cạnh, nếu có bất kỳ chuyện gì thì cứ gọi anh."
"Được." Cô lạnh lùng lên tiếng, đưa anh ta đến cửa.
Thịnh Chính Tu vốn tưởng rằng sẽ xảy ra chút gì đó với cô, sau khi xoay người lại, Hạ Sơ cũng không đổi ý để anh ta ở lại, anh ta chỉ đành phải rời đi.
"Ngủ ngon nhé, Sơ Nhi."
"Ngủ ngon." Hạ Sơ lạnh như băng nói, ngay sau đó đóng cửa.
Nếu không phải Thịnh Chính Tu tránh khá nhanh, sợ rằng lỗ mũi của anh ta đã bị kẹt ở cửa.
Hạ Sơ đóng cửa lại mới lộ ra nụ cười như ý, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của cô.
Vừa rồi cô vừa nhất thời nảy lòng tham thuận nước đẩy thuyền, lúc cô lên taxi đã làm người nặc danh, lấy danh nghĩa người hâm mộ của Nam Nhược Thu gửi cho cô ta.
Cô ước lượng thời gian, cố gắng lấy lòng Thịnh Chính Tu, khiến Thịnh Chính Tu có suy nghĩ không an phận với mình.
Lúc đó Nam Nhược Thu đi vào mới thấy cảnh tượng kia, bây giờ cho dù Thịnh Chính Tu giải thích cho cô ta, cô ta cũng sẽ không tin tưởng nhỉ.
Sợ rằng tối hôm nay, không, có lẽ là rất nhiều buổi tối Nam Nhược Thu cũng không ngủ ngon.
Hạ Sơ mở tủ quần áo ra, tìm được một bộ quần áo ngủ công chúa bên trong.
Cô ngồi trên giường selfie một tấm, tấm hình này không phải là suy nghĩ bất chợt của cô.
Mà cô cố gắng lộ ra bài trí của căn phòng, Nam Nhược Thu nhìn một cái sẽ nhận ra nơi này là nơi nào.
Cô chỉ tạm thời giữ tấm hình này lại không có truyền ra, bây giờ cô còn không muốn bại lộ tin tức mình đã trở về.
Chơi như vậy sẽ càng thú vị, đối với Nam Nhược Thu mà nói, căn bản cũng không biết đối thủ của cô ta là ai.
Với tính cách của cô ta, khẳng định không thể nào đi xem giám sát, cô ta ước gì có thể khiến người trên toàn thế giới biết cô ta và Thịnh Chính Tu ở bên cạnh nhau có bao nhiêu hạnh phúc.
Nếu đi xem giám sát, há chẳng phải là trực tiếp bại lộ tình cảm của cô ta và Thịnh Chính Tu xuất hiện nguy cơ hay sao.
Lần này Hạ Sơ lại thắng, Nam Nhược Thu cắn nát răng cũng chỉ đành nuốt xuống bụng.
Hạ Sơ vui vẻ tắm nước nóng, lúc này mới nằm lên giường công chúa, nếu mười tám tuổi cô nằm ở chỗ này sẽ ảo tưởng mình là công chúa đẹp nhất.
Nhưng bây giờ cô lại chỉ muốn coi mình là nữ vương, tối nay cô cũng có thể ngủ rất vui vẻ.
Ván này của cô và Nam Nhược Thu, cô tạm thời thắng, bước kế tiếp chính là trở lại nhà họ Hạ.
Cuối cùng phải dùng cách gì trở về đây? Cô đang cẩn thận phân tích vấn đề này.
Cô đang suy nghĩ, điện thoại di động lại đột nhiên rung lên, nhìn dãy số kia một cái, cô có chút đau đầu.
Lúc trước không biết, quan hệ với Tiêu Lãnh Đình còn tốt, nhưng mà lúc biết rồi, cô khó có thể đối mặt với Tiêu Lãnh Đình như trước.
Cô vốn không muốn nghe, ai biết người kia kiên nhẫn như vậy, tiếng chuông mới ngừng lại rồi lại vang lên.
…….
Dĩ nhiên Hạ Sơ không thể nào nói ra lời trong lòng, năm đó lúc mình rời đi chính là đau buồn muốn chết như vậy.
Có lẽ Nam Nhược Thu đã cảm nhận được cảm giác của cô, nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Thịnh Chính Tu ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay muốn ôm lấy cô, nhưng Hạ Sơ đã lấy tay cản tay anh ta lại.
"Thịnh tổng, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi." Thái độ của cô lạnh như băng hoàn toàn trái ngược với lúc nãy.
Thịnh Chính Tu vốn tưởng rằng cô và mình có thể nối lại tiền duyên, cô đã thay đổi quay về, nào ngờ nghe được câu này của cô lại khiến tim mình lạnh thấu.
Nhưng suy nghĩ một chút, năm đó Nam Nhược Thu làm chuyện như vậy, nhất định là để lại kí ức không tốt cho cô.
"Được." Cô lạnh lùng lên tiếng, đưa anh ta đến cửa.
Thịnh Chính Tu vốn tưởng rằng sẽ xảy ra chút gì đó với cô, sau khi xoay người lại, Hạ Sơ cũng không đổi ý để anh ta ở lại, anh ta chỉ đành phải rời đi.
"Ngủ ngon nhé, Sơ Nhi."
"Ngủ ngon." Hạ Sơ lạnh như băng nói, ngay sau đó đóng cửa.
Nếu không phải Thịnh Chính Tu tránh khá nhanh, sợ rằng lỗ mũi của anh ta đã bị kẹt ở cửa.
Hạ Sơ đóng cửa lại mới lộ ra nụ cười như ý, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của cô.
Vừa rồi cô vừa nhất thời nảy lòng tham thuận nước đẩy thuyền, lúc cô lên taxi đã làm người nặc danh, lấy danh nghĩa người hâm mộ của Nam Nhược Thu gửi cho cô ta.
Lúc đó Nam Nhược Thu đi vào mới thấy cảnh tượng kia, bây giờ cho dù Thịnh Chính Tu giải thích cho cô ta, cô ta cũng sẽ không tin tưởng nhỉ.
Sợ rằng tối hôm nay, không, có lẽ là rất nhiều buổi tối Nam Nhược Thu cũng không ngủ ngon.
Hạ Sơ mở tủ quần áo ra, tìm được một bộ quần áo ngủ công chúa bên trong.
Cô ngồi trên giường selfie một tấm, tấm hình này không phải là suy nghĩ bất chợt của cô.
Mà cô cố gắng lộ ra bài trí của căn phòng, Nam Nhược Thu nhìn một cái sẽ nhận ra nơi này là nơi nào.
Cô chỉ tạm thời giữ tấm hình này lại không có truyền ra, bây giờ cô còn không muốn bại lộ tin tức mình đã trở về.
Chơi như vậy sẽ càng thú vị, đối với Nam Nhược Thu mà nói, căn bản cũng không biết đối thủ của cô ta là ai.
Nếu đi xem giám sát, há chẳng phải là trực tiếp bại lộ tình cảm của cô ta và Thịnh Chính Tu xuất hiện nguy cơ hay sao.
Lần này Hạ Sơ lại thắng, Nam Nhược Thu cắn nát răng cũng chỉ đành nuốt xuống bụng.
Hạ Sơ vui vẻ tắm nước nóng, lúc này mới nằm lên giường công chúa, nếu mười tám tuổi cô nằm ở chỗ này sẽ ảo tưởng mình là công chúa đẹp nhất.
Nhưng bây giờ cô lại chỉ muốn coi mình là nữ vương, tối nay cô cũng có thể ngủ rất vui vẻ.
Ván này của cô và Nam Nhược Thu, cô tạm thời thắng, bước kế tiếp chính là trở lại nhà họ Hạ.
Cuối cùng phải dùng cách gì trở về đây? Cô đang cẩn thận phân tích vấn đề này.
Cô đang suy nghĩ, điện thoại di động lại đột nhiên rung lên, nhìn dãy số kia một cái, cô có chút đau đầu.
Lúc trước không biết, quan hệ với Tiêu Lãnh Đình còn tốt, nhưng mà lúc biết rồi, cô khó có thể đối mặt với Tiêu Lãnh Đình như trước.
Cô vốn không muốn nghe, ai biết người kia kiên nhẫn như vậy, tiếng chuông mới ngừng lại rồi lại vang lên.
…….
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
