Chương 86
Áp sát mục tiêu
" Ông làm nhiệm vụ hậu cần trên tàu vua hải tặc?"
Momora xua tay. " Nah. Mọi người trên Oro Jackson không có vai trò cụ thể. Có 2 nhiệm vụ quan trọng là sửa chữa tàu với hoa tiêu thì không đổi còn lại mọi người được tự do lựa chọn. Chúng ta có thể làm bảo dưỡng súng đạn ở tuần này và tuần sau chúng ta lại ở trong nhà bếp nấu ăn. Bản thân ta cũng thỉnh thoảng vào bếp. Ta ko thực sự ko có tài năng làm các món ăn chính nhưng bất cứ ai cũng mê mẩn món súp mà ta làm. Món súp của ta làm là ngon nhất trên tàu khiến Bankuro, gã đầu bếp trưởng luôn tức giận vì gã ko bao giờ bắt chước được mùi vị." Ông cười lớn.
" Ta vẫn nhớ cái lần gã chịu hết nổi, lôi ta vào bếp và yêu cầu ta làm cho gã xem. Điều này vẫn luôn làm ta bật cười suốt ngần ấy năm"
Tôi hơi nghiêng đầu về phía Berwynne. " Ông có câu chuyện hay nào về lão già cáu kỉnh kia không?"
" Cậu hỏi đúng người rồi đấy, con trai." Cựu hải tặc cười. “Để xem nào. Chúng vừa cập bến tới một trong những hòn đảo 'tiền sử'. Cậu biết loại đảo đó chứ? Nơi mà lũ khủng long vẫn tồn tại? Vậy là ta, Gary, Doringo, tên gắt gỏng kia, và một tên khốn nạn to lớn tên là Douglas Bullet lập tổ phiêu lưu. Thế là Doringo, thằng nhóc nghịch ngợm tự ý chạy đi một mình và đoán xem ai phải đuổi theo nó nào."
Berwynne quay đầu lại phía sau. " Đừng hòng kể cho thằng nhãi vụ đó."
Momora giả vờ bị đe dọa. " "Hì hì nhưng tôi cứ thích đấy thì làm sao?" Ông nói giọng tinh nghịch. " "Hoh hoh! Ông sẽ làm gì tôi hả lão già? Chúng ta đang ở trên lưng chim đó, và ông tính nhảy sang con chim của bọn tôi sao?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây là một thứ nhỏ. Giống như một góc của tờ giấy ghi chú bị rách. Đủ lớn để kẹp giữa hai ngón tay nhưng vẫn nhỏ đến mức có thể thất lạc trong túi quần của bạn.
Vivre Card Hay đúng hơn là một mảnh của nó.
Một món đồ mới được giải thích qua loa bởi Eiichiro Oda.
"Nó thuộc về ai?"
Momora nhìn tôi một lúc, quan sát tôi đặt xiên cá bên cạnh đống lửa, trước khi đưa mắt nhìn mảnh giấy màu xanh. " "Của người bạn cũ." Ông ta trả lời. " "Một Người cá thuộc băng Roger. Bọn ta chia tay nhau trong hoàn cảnh ko phải tuyệt vời nhất. Ta ko biết liệu số con ốc sên trên này còn hoạt động không?"
" Vậy tại sao ông vẫn còn giữ nói."" Tôi hỏi rồi ném mấy con cá vược cho 2 con chim ăn.
Momora cười. "Chuyện này khá phức tạp."
"Hoặc ông tự gọi cái số chết tiệt đó hoặc đưa đây cho tôi gọi." Berwynne giận dữ, dùng răng xé toạc con cá nướng. " Nếu ai đó có thể di chuyển đủ nhanh trên biển để gặp chúng ta, thì chỉ có tên mập da xanh đó. Ko biết hắn đã béo lên bao nhiêu nữa?"
Momora thở dài một hơi và gãi cằm. “Được rồi. Cho tôi mượn con ốc sên nào. Việc này sẽ ngại ngùng lắm đây."
Tôi đặt vào tay ông ta một con ốc trên, lặng lẽ chăm chú nhìn ông ta chậm chạp quay số.
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-puru-puru."
Tiếng ốc sên vang lên trên mỏm đá nhỏ mà chúng tôi dùng để cắm trại cho đêm nay. Tiếng kêu của nó là âm thanh duy nhất ngoài tiếng sóng biển và tiếng lách tách của lửa trại.
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-puru-puru."
Tiếng chuông vẫn kêu ko ngừng.
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-ka-chk."
Cho đến khi cuối cùng một giọng nói sần sùi vang lên. Cứ như kiểu ai đang súc miệng bằng sỏi vậy. "... thằng khốn nào gọi tới số này?"
" Sunbell." Mặt Momora nhăn nhó. " Là tôi đây."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Berwynne cười nhạo. " Cậu nghĩ trò này hiệu quả?"
Tôi ngừng quấn khăn trên mặt để trả lời. " Đáng để thử." Tôi nói. Để tránh rắc rối, tôi thay đổi trang phục từ đầu tới chân. Tôi mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng đơn giản. Một chiếc quần ống rộng thoải mái, đi giày đen thay vì nâu. Một chiếc khăn rằn thay cho chiếc mũ rộng vành quen thuộc. Hi vọng như vậy thì ko ai sẽ nhận ra.
Tôi thừa nhận đó không phải cách ngụy trang hoàn hảo... nhưng có còn hơn không.
Ban đầu tôi cũng đề nghị bọn họ thay đồ. Họ có thể đã không còn làm hải tặc hơn 20 năm, nhưng ko nên đánh cược vào việc ko ai sẽ nhận ra họ. Tuy nhiên, khi tôi hỏi, hai ông già chỉ liếc nhìn nhau và sau đó trả lời rằng ' họ ổn' Momora thậm chí không muốn thứ gì đó để che đi mái tóc của ông ta.
Xem ra ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi mấy hôm nay là đúng. Tôi để ý cách họ kể những câu chuyện cũ và trò chuyện với tôi về những ngày 'tốt đẹp' xưa kia.
'Họ không hy vọng sống qua ngày mai.'
Về phần Berwynne, tôi đoán ông ta nghĩ bản thân mắc nợ Rouge. Còn vềMomora phức tạp hơn một chút. Ông ta ko phải là người đặt vòng hoa lên bia mộ hàng tháng trong suốt 20 năm qua. Momora... tôi nghĩ ông ta ko muốn bạn mình đi vào chỗ chết một mình.
"Jack," người đàn ông tóc hồng tiến lại gần với nụ cười. " Cậu có biết gì về ốc sên trắng không?"
Tôi tiếp tục loay hoay cuốn khăn. " Tôi đã nghe nói về chúng. Chúng ko thể dùng để gọi nhưng nếu kết nối chúng với loại ốc sên bình thườnghì nó sẽ ngăn chặn được việc nghe lén. Ngay cả ốc sên giám soát cũng ko thể bắt được tín hiệu. Và chúng rất hiếm."
Momora gật đầu đồng ý. "Cực kỳ hiếm. Cậu ko thể mua được chúng ở bất cứ nơi nào. Tuy nhiên, nếu cậu tìm thấy một con." Ông ta đưa cho tôi một mẩu giấy nhàu nát. " Ta muốn cậu gọi tới số này."
Tôi nhận lấy mảnh giấy... và nó hầu như ko thể đọc được. Ngoài vết cà phê, có vẻ như nó đã nằm trong ví của ai đó trong suốt nhiều năm liền. Chỉ có thể đọc được tên và dãy số ở dưới cùng.
'Scopper Gaban'
XXX-XXX-XXXX
Mắt tôi mở to và Momora cắt ngang trước khi tôi kịp hỏi bất cứ câu hỏi nào. " "Hôm trước cậu đã hỏi ta về haki và ta cảm thấy phiền lòng vì ko giúp gì được cho cậu. Những hiểu biết của ta về haki vũ trang là có giới hạn. Tuy nhiên, ông ấy. Ông ấy có thể dạy cậu nhiều điều. Thật không may, người này càng già càng trở nên lập dị. Đó là cách nói lịch sự đấy, ông ấy trở nên hoang tưởng thì chính xác hơn. Trừ khi ông ấy biết đường dây gọi tới an toàn, thì đừng hòng mong ông ấy nhấc máy. Tin ta đi, ông ấy có thiết bị để kiểm tra."
Tôi lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhàu nát. "Tôi không cho là... ông có -?"
"Ha!"Momora cười. "Không không không. Không còn nữa. Con ốc sên trắng của ta đã chết cách đây 6 năm. Nó đã sống quá lâu rồi, như ta vậy. Và kể từ đó ta chưa từng nói chuyện với Gaban thêm lần nào nữa."
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, hình ảnh của người chiến binh từng chinh phục Grand Line trên con tàu của Vua Hải Tặc biến mất. Thay vào đó là một ông già buồn bã với những năm tháng tuổi trẻ bị bỏ lại phía sau. "Cảm ơn ông Momora." Tôi nói chân thành, gấp lại tờ giấy một cách nhẹ nhàng nhất có thể. " Tôi sẽ cất giữ nó cẩn thận."
" Heh, ta biết cậu sẽ làm vậy." Ông ta vỗ vỗ nhẹ vào vai tôi trước khi quay đi. " Thế giới bắt đầu chuyển động lần nữa. Trách nhiệm của ta là phải giúp thế hệ kế tiếp"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Nào, mày bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi." Tôi vuốt ve con chim cái. " Mày chỉ cần bay thẳng." Tôi tập trung chiếc la bàn. " Sắp tới đích rồi. Mày chỉ cần bay thẳng." Tôi nhắc lại.
Khi Kiwi còn sống, tôi luôn biết việc này sẽ là vấn đề. Từ trường của Grand Line sẽ làm ảnh hưởng mạnh mẽ tới những loài chim ko sinh ra ở đây.
Cặp chim này ngay khi vượt qua Calm Belt đã bắt đầu bị ảnh hưởng ngay lập tức.
May mắn thay, nó giới hạn ở việc làm mất phương hướng chứ ko làm 2 con chim này mất khả năng bay. 'Tệ hơn những gì mình mong đợi, tốt hơn những gì mình lo lắng.'
Impel Down nằm bên rìa biên giới Calm Belt, nếu tôi căn đúng thời gian... miễn là ko gặp bất trắc giữa đường thì...
'Đây rồi'
Một chấm nhỏ ở phía xa. Một cảnh tượng mà tôi quá quen thuộc khi đi săn đám cướp biển tại South Blue. Tôi có thể cảm thấy cơ bắp của mình căng lên. Marco phượng hoàng, đội trưởng số 1 băng Râu Trắng biết bay nên hẳn phó đô đốc cũng sẽ cho người quan sát trên trời. Tới đây rồi, tôi ko muốn phạm bất kì sai lầm nào, dù là nhỏ nhất.
Tôi không lo lắng về phó đô đốc nhện. Chắn chắn ông ta là người mạnh nhất trên tàu nhưng vì tôi biết nên tôi có chuẩn bị. Những nhân tố bí ẩn mới là điều làm tôi lo lắng. 'Thiếu tá, trung tá, đại tá, phó đề đốc, chuẩn đô đốc. Con tàu hộ tống chắc hẳn có cả rổ những kẻ ăn trái ác quỷ. Những con bài bí ẩn như thế càng khiến việc chúng tôi vào và ra nhanh chóng càng trở nên quan trọng hơn."
Cặp chim đưa chúng tôi đến gần hơn và ruột tôi quặn lại khi nhìn thấy 5 chiến hạm.
'Chờ-cái-? Năm? Không phải chỉ là Onigumo thôi sao? Mình chắc chắn nhớ ông ta là người đưa Ace ra khỏi Impel Down. Có những người khác-? Mình có nhớ nhầm điều gì không?' Các dấu chấm trở thành chiến hạm ở khoảng cách gần. "Ah." Berwynne thở dài từ con chim bên cạnh, mắt ông ta nhắm lại và cảm thấy điều gì đó bất ổn với Haki của mình. " Có một tên mà ta đã từng thấy. Thằng ranh con Dalmatian. Thằng nhóc láo toét luôn đi sủa với những người mạnh hơn nó. Sau bao năm hi vọng nó đã học cắn."
'Phó đô đốc Dalmation ở đây!?' Vậy thì điều đó có nghĩa là.. 'Năm con tàu. Năm phó đô đốc- Fuck me! Còn ai khác nữa? Momonga? Doberman?' Tôi lướt qua những kí ức về các chương ngay trước đại chiến Marineford nhưng tất cả đều là tờ giấy trắng. 'Đệch, hậu quả của việc đọc lướt. Jack ơi là Jack.'
" Vậy con tàu nào đây?" Momora hỏi, "Đứa trẻ của Roger ở trên con tàu chính giữa? Đó là lựa chọn hợp lý nhất. Nơi được bảo vệ tốt nhất."
Berwynne cau mày khi tiếp tục sử dụng haki quan sát. " Đó là lựa chọn rõ ràng nhưng tôi ko cảm nhận được thằng bé. Hmm, tôi ko thể cảm nhận được ai giống như lửa. Tôi luôn gặp khó khăn khi đi cảm nhận những người ăn trái ác quỷ bị còng đá biển."
Đôi chim chỉ còn cách 20 giây.
" Haizzz." Berwynne thở dài. " Xin lỗi, có vẻ như thằng con chó con vừa mới phát hiện ra tôi." Giống như một lời tiên tri vậy, những nòng súng khổng lồ trên những con tàu bắt đầu hướng về phía chúng tôi.
" Vậy thì bắt đầu bữa tiệc thôi! He he he he!" Momora nắm lấy cổ áo tôi. 'Đợi-Không! KHÔNG! Chúng ta cần đánh giá lại-'
Ông ta kéo tôi xuống và điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi cả ba chúng tôi bắt đầu rơi tự do là cặp chim đổi hướng bay vút đi.
43
6
5 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
