Chương 55
Truy quét vịnh hải tặc (1)
Quần đảo Benimeria, South Blue
"Hmn," tôi càu nhàu, mở bản đồ ra xem xem nó có khớp với những gì tôi đang nhìn hay ko. "Nhìn...có vẻ...đúng. Khả năng đây là đường vào hang động nơi cất giữ kho báu."
Có một phần trong tôi không thực sự hiểu tại sao lại có người đi vẽ bản đồ kho báu. Ý tôi là, nếu tôi định giấu thứ gì đó có giá trị cao đến mức cần phải lập bản đồ để tìm ra nó... tôi khá nghi ngờ là bản thân sẽ không bao giờ quên nơi cất giấu nó ngay từ đầu. Do đó, vì tôi không bao giờ quên vị trí của nó và tôi không muốn bất kỳ ai khác tự tìm thấy nó, bản đồ kho báu ko nên tồn tại.
Tất nhiên trừ khi bạn muốn người khác tìm thấy nó. Có thể là một người bạn, một người họ hàng/hậu duệ, hoặc có thể chỉ là một thử thách đối với những nhà thám hiểm trẻ tuổi táo bạo muốn chứng tỏ bản thân. Tôi vẫn không nghĩ rằng một bản đồ kho báu sẽ là cách tốt nhất để làm điều đó nhưng ít nhất thì nó cũng hơi hơi hợp lý hơn chút. Câu hỏi vẫn còn mặc dù. Tại sao một tên cướp biển lại dành thời gian vẽ bản đồ? Những tên cướp biển lại đi cho người khác đồ của chúng sao?
Có lẽ tôi nên coi đó là 'văn hóa hải tặc' và thôi nghĩ về nó nữa. Rốt cuộc văn hóa thì nó phát sinh khá là trời ơi đất hỡi, hoàn toàn ko dựa theo quy tắc nào hết. Thế nên lý do tại sao Gabrian Gomago để lại bản đồ này kiểu ' đây là việc hải tặc phải làm'
Đi sâu vào trong và tôi tạm biệt ánh sáng mặt trời. Có một ánh sắc tím nhạt lẫn trong những bức tường và tôi -giống như hầu hết mọi người khi gặp phải điều gì đó lấp lánh trong tự nhiên- nhìn nó đầy tán thưởng trước khi tiếp tục cuộc hành trình. Tiếng nước chảy róc rách nhè nhẹ vang vọng khắp hang động và tôi lơ đãng nhận thấy một vài giọt nhỏ xuống từ măng đá trên đầu. 'Đó là nhũ đá phải không? Những cái trên mặt đất là măng đá? Tôi thực sự không phân biệt được cái nào là cái nào.'
Một số loài cua trắng nhợt chạy trốn tới con đường được chia thành hai bên trái và phải. Tôi cầm bản đồ lên nghiền ngẫm trên ánh đèn lồng rồi quyết định chọn đường bên trái cùng cái gật đầu hài lòng. Sự thật mà nói bất cứ kho báu nào được cất giấu ở chỗ này không thực sự quan trọng với tôi. Ồ, tôi sẽ biến tất cả vàng bạc châu báu ở đây thành tiền mặt, bạn đừng lo lắng, nhưng tại thời điểm này, kiếm tiền chỉ là mục tiêu thứ 3.
Có 2 động lực chính làm tôi quyết định tham gia chuyến đi ngắn ngày này. Thứ nhất, để hoàn thành mơ ước đầu đời của bất kì đứa trẻ nào lớn lên khi xem One Piece, Sinbad, là tự mình tìm thấy một kho báu nào đó. Nhân tiện tôi thực sự hơi thất vọng vì không có bẫy hay bất kì câu đố nào. Có chúng sẽ làm chuyến đi này trở nên trọn vẹn hơn. Và thứ hai, mục tiêu quan trọng hơn, để xem liệu có đúng như tin đồn rằng kho báu này cất giấu 1 thanh bảo kiếm.
Các bức tường bắt đầu hẹp lại làm tôi phải uốn éo luồn lác mới đi tiếp được. Mặc dù thanh kiếm mới có thứ hạng cao hơn Kugizume nhưng tôi chưa chắc đã sử dụng nó. Theo những gì tôi nhớ được thì phần lớn những danh kiếm đều là biến thể của katana, vũ khí ko phù hợp với phong cách chiến đấu của tôi. Tôi muốn sử dụng thanh kiếm dài, nếu có thể thì xấp xỉ chiều cao của tôi là hợp lý nhất. Bạn hỏi tại sao? Vì những kiếm sĩ mạnh nhất mà tôi từng biết đều sử dụng những thanh kiếm kiểu như vậy. Ví dụ như Mihawk, Sephiroth, Zack, Cloud. Đối với những người thường thì những thanh kiếm này vừa nặng vừa khó sử dụng, nhưng đối với những người có sức mạnh lẫn tốc độ vượt trội, thì thanh kiếm dài sẽ trở nên cực kì chết chóc. Thế nên đó là thứ tôi hướng tới, Kugizume chưa dài lắm nhưng nó dài gấp rưỡi 1 thanh katana theo chuẩn thông thường là đủ dùng cho hiện tại rồi.
Những bức tường lại mở rộng ra và đột nhiên tôi đang đứng trên một vách đá nhìn ra hồ nước ngầm khá lớn. Một vài tảng đá nhô ra khỏi mặt nước dường như ngầm gợi ý là nơi này không sâu, nhảy thẳng xuống nước là ngủm.
Tôi sử dụng [Geppo] làm giảm tốc độ lao xuống của bản thân. Xuống tới nơi, tôi đi xung quanh hồ nước bắt đầu tìm kiếm. ' Mình có cần phải bơi xuống tìm kho báu không? Nếu có thì cũng đươc, chỉ là mình muốn tránh-'
À
Nó đây rồi.
Nằm ở trong hốc đá phía đông là 9 chiếc rương lớn xếp chồng lên nhau thành một kim tự tháp.
Dễ dàng nhỉ.
Tốt lắm, mình đã tìm ra nó rồi.
Đi tới chỗ để khó báu, tôi dán mắt vào chuôi kiếm đầy màu sắc của thanh kiếm nằm xen lẫn giữa các rương kho báu ở giữa kim tự tháp.
" Xin chào," tôi thì thầm với chính mình bằng nụ cười tham lam. Trong khi vỏ kiếm được làm khá đơn giản thì chuôi kiếm lại có màu tím cực kì bắt mắt. " Mày có phải thứ mà tao đang tìm kiếm?"
"!"
Gần như. Gần như tôi làm rơi thanh kiếm vì bị sốc. Một cảm giác mơ hồ thoáng qua rất ngắn làm tôi tự hỏi mình nó có thật hay ko. " Mày vừa-"
"!"
Cảm giác lại xuất hiện lần nữa và tôi tò mò nhìn vào thanh kiếm. " Hừm! Có vẻ như mày khá đặc biệt đó." Tôi nhận xét rồi sử dụng [Quan sát]
Yatagarasu
Là 1 trong 50 bảo kiếm nằm rải rác trên khắp thế giới, Yatagarasu gần như là một kiệt tác hoàn hảo của người thợ rèn. Nó bị người sử dụng cuối cùng của nó là Gabrian Gomago đem đi giấu vì đã quá chán ngấy với 'cảm giác kỳ quặc' của nó làm người thuyền trưởng mất tập trung trong trận chiến. Là một danh kiếm, Yatagarasu sắc bén và mạnh mẽ hơn nhiều so với những thanh kiếm bình thường. Chỉ sáng ngang hoặc thua kém cách danh kiếm cùng hạng hoặc hạng cao hơn.
Lưu ý: Giống như nhiều thanh kiếm huyền thoại khác, Yatagarasu sở hữu một dạng tri giác hạn chế.
Thông báo! Bạn đã sở hữu một danh kiếm! + 1 LUK
LUK (76) => (77)
Tôi đọc 2 lần rồi gật đầu. " Vậy mày là một trong những thanh kiếm có 'linh hồn' hay gì đó hả? Nghe cũng hay đấy. Mày sẽ ko gây ra rắc rối gì như Sandai Kitetsu của Zoro đúng chứ?"
"?"
Một tiếng cười hài hước phát ra từ tôi. " Phải ha. Mày đâu hiểu tao vừa nói gì. Thành thật thì nó cũng chả quan trọng lắm. Một thanh Katana như mày tao sẽ không dùng trong phần lớn trường hợp nên mày sẽ ngoan ngoãn nằm im trong [inventory]"
"?"
" Đừng lo. Thời gian ko trôi trong đó nên mày sẽ ko cảm nhận thay đổi gì."
"!? !?"
Tôi mở [inventory] và ném nó vào bên trong. " Tạm biệt."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng, tất cả thời gian chờ đợi một cuộc gọi về 'Oaken Fist' đã nhắc nhở tôi bắt đầu giải quyết một vấn đề khác vẫn chưa được giải quyết trên vùng biển này. Nơi tụ tập của chúng.
Vịnh Timber
Một khối u lớn cần được cắt bỏ. Tôi gọi nó là thành trì của cướp biển nhưng điều đó sẽ loại trừ tất cả những loại cặn bã khác tụ tập ở đó. Hòn đảo giống như hố đen cho những kẻ đang trốn chạy. Những kẻ bị truy nã với khoản tiền nhỏ dù bằng cách này hay cách khác đều sẽ đặt chân tới Vịnh Timber. Chắc chắn có những nơi khác như hòn đảo này nhưng tỉ lệ tội phạm sẽ ko nhiều như ở đây.
Đôi mắt tôi nheo lại khi thấy hòn đảo hiện ra trước mặt. Một hòn đảo cỡ trung bình được bao quanh bởi các mỏm đá nhọn hoắt, lởm chởm, một pháo đài tự nhiên. Nhìn từ trên cao nó như một miệng núi lửa khổng lồ nằm giữa đại dương. Và vì đây là thế giới One Piece, ai biết được? Có khi lại có 1 siêu núi lửa nằm bên dưới.
Hiện tại giả định đó ko quan trọng. Có cảnh tượng khác- khá là bất ngờ- được ưu tiên hơn. 5 con tàu tuần tra của hải quân đang neo ở lối ra vào duy nhất. Những làn khói tỏa ra từ con tàu thứ 1 và thứ 4 cho thấy lửa mới được dập tắt gần đây. Tôi bảo Kiwi hạ độ cao xuống, tôi có thể nhìn thấy tàn tích đổ nát nằm rải rác dọc theo bức tường đá tại lối vào. tôi đếm không chỉ một hoặc hai mà là ba cổng sắt riêng biệt chặn lối vào.
Ây dà, xem ra hải quân chơi trò phong tỏa rồi đây. Thật vui khi tôi ko phải là người duy nhất chăm chỉ làm việc.
'Giờ thì, cách tốt nhất-'
Thông báo! [Den-Den-Mushi] của bạn đang đổ chuông!
' FUCK! Đùa nhau à. Tôi thề nếu ai gọi cho tôi về Kowalik khi tôi mới tới đây thì.' Tôi lấy con ốc sên màu xanh ra khỏi [inventory] và trả lời. " Jack đây. Bạn có gì cho tôi?"
Một tiếng cười khúc khích phát ra từ đầu bên kia. " Có phải anh đang bay vòng vòng quanh chỗ phong tỏa của tôi, thợ săn tiền thưởng?"
Tôi phải mất một giây mới nhận ra giọng nói. "Trung úy Yuriko?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chà chà đây chả phải là một cơ hội thú vị hay sao? Tôi thực sự chợt nghĩ rằng cô ấy đã lấy số của tôi sau lần gặp gỡ đầu tiên. Dường như những người ở đây đều từng thua thảm và đang muốn lập công chuộc tội. 4 trung úy cùng 1 thiếu tá đều có vết nhơ lớn nhỏ khác nhau trong hồ sơ của bọn họ.
Tôi ko biết gì về 4 người còn lại nhưng việc chỉ huy cấp cao đã khá thất vọng khi Yuriko vừa mất tàu vừa mất quá nhiều người lính trong cuộc giao tranh với Mira-jane. Cá nhân tôi nghĩ sẽ có chút thông cảm khi biết nguyên nhân gây ra những mất mát to lớn là một con bạch tuộc khổng lồ bị điều khiển... nhưng…rõ ràng là không.
Giờ cô ấy cùng các đồng nghiệp được giao nhiệm vụ tới hòn đảo như một cách lấy lại niềm tin đã mất. Một nhiệm vụ khá khó khăn. Những cánh cổng sắt này kiểu gì cũng sẽ bị đánh sập nếu ăn đủ đạn pháo, còn đi tàu vào lối vào duy nhất thì chả khác gì tự sát. Lối đi vừa nhỏ vừa hẹp, bên trong thì có hàng trăm khẩu đại bác chờ sẵn. Còn chưa kể tới 3 con tàu cướp biển ở bên trong khi lối vào bị đóng lại. Tất cả đều là có lá cờ hải tặc mà tôi nhận ra. 3 tên thuyền trưởng Lannery Storm, Beckett ‘Augustus’ Brass, và tay lão luyện già đời Ramirez DePietro.
Ko ai trong số chúng đủ để gọi là kẻ mạnh nhưng cũng ko đến mức yếu. Tính gộp toàn bộ tiền thưởng của 3 tên cùng những tên thuyền viên khác bị truy nã thì bạn sẽ nhận được tổng số khoảng...80 triệu. Hoặc tầm 85 triệu.
Tất cả điều này có nghĩa cách phong tỏa khiến bên trong chết đối là kế sách hợp lý nhất của hải quân. Một kế hoạch mất ít nhất vài tuần mới có tác dụng. Mà làm gì có chuyện bọn chúng ngồi im chịu chết, kiểu gì cũng phải đánh một trận. Thế nên đây chính là cơ hội mà tôi muốn nói tới. Ban đầu tôi không định dọn sạch sẽ ổ chuột này mà chỉ kiếm vài tên có máu mặt rồi coi như là thành công.
Còn bây giờ? 5 con tàu đậu phía trước mong muốn lấp đầy tù nhân? Tôi sẵn sàng làm công việc này miễn phí. Nói trắng ra, tôi thừa tiền rồi. Bắt hoặc giết những kẻ bị truy nã để hoàn thành nhiệm vụ mới là mục đích chính của tôi hôm nay.
Theo yêu cầu của Yuriko, tôi sẽ tạm hoãn cho tới khi mặt trời lặn. Một người mặc áo choàng, bay trên không trung sẽ ít bị chú ý hơn nếu làm vào buổi đêm thay vì lúc còn có ánh sáng mặt trời.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vịnh Timber, buổi đêm.
Lẻn vào con hẻm, tôi dành thời gian kéo mũ chùm đầu xuống và sắp xếp lại suy nghĩ. " Nhìn chúng xem... chả có vẻ quan tâm tới việc con đường duy nhất ra khỏi đảo đã bị phong tỏa... và tôi từng nghĩ Halnola là nơi rách nhất."
Đám người ở đây đều bẩn thỉu. Mọi thứ thật kinh tởm. Không có bất kì ai mà tôi gặp người ko bốc mùi hay mặc đống rẻ rách trên người. 9/10 người đi trên phố đều cầm theo chai rượu, và không phải 10/10 vì ít nhất những cô gái là còn tỉnh táo. Những người này trang điểm quá đậm, ngực thì gần như sắp tuột khỏi bộ đồ đang mặc, và chỉ cần nhìn họ thôi là tôi muốn kiểm tra bản thân xem đã bị mắc bệnh xã hội hay chưa. Điểm cộng duy nhất là còn tỉnh táo.
Những khẩu súng lục đang đang bắn loạn xạ trên đường phố khi tám người tổ chức cuộc thi bắn chai. Có một người đang bị một người to hơn ném xuống bùn và la hét điều gì đó về một con dê. Người đàn ông trông như đang ngủ trong góc kia tôi dám chắc đã chết từ bao giờ, và tôi vừa chứng kiến một người phụ nữ cáu kỉnh đuổi theo một người đàn ông với một con lợn trong tay, người đang chạy như ma đuổi. Được rồi, tôi chốt luôn. Nếu tôi cứ bị gọi là Jack Sparrow thì cái nơi chết dẫm này chính là 'Tortuga'.
Tôi bắt đầu sử dụng [Quan Sát] lên 2 tay lv.6 đang đánh nhau trên phố. Một tên bị đồng đội bỏ lại nơi này cách đây 8 tháng còn 1 tên là tên trộm vặt bị truy nã 24.000 beri tại hòn đảo quê nhà của hắn.
'Có lẽ mình sẽ tóm hắn trên đường về.'
Đầu tôi quay sang bên cạnh một Lv. 7... kẻ đang.... thực sự...tè vào... một tên đáng thương bị nhốt trong cũi. [Quan Sát] nói đây là 1 trong 4 anh em gì gì đó.... say rượu nơi công cộng và hành hung bằng dao găm ở Vương quốc Yinada. Tiền truy nã: 88.000.
' Cao hơn một chút. Nhưng chưa phải con số tôi muốn.'
Hoh nhìn này, lại là người đàn ông với con lợn. Hắn ta chạy vòng quanh người phụ nữ đó.[Quan sát] cho tôi biết rằng tên này ở ...sinh ra ở Cherrytown...người cha già thân yêu đã tiêu hết tiền của gia đình.... cái mợ gì đây? Họ truy nã hắn vì lý do này đó hả. Vâng, ý tôi là nó thật kinh tởm nhưng tôi sẽ không nghĩ..ừ bạn biết đấy, đừng bận tâm. Nếu tôi mà là họ tôi cũng treo thưởng 60000 để loại bỏ gã này cho sạch đường phố.
'Nah. Chuyện này thật ngớ ngẩn. Tôi sẽ tóm luôn cả 3 tên.'
Chiếc áo choàng của tôi tung bay phía sau khi [Soru] đưa tôi ra khỏi con hẻm như một hình ảnh mờ ảo. 1 cú đấm móc vào bụng khiến tên từ Yinada gục xuống người tôi trong nháy mắt. Vài giây tiếp, tên ôm lợn cùng tên trộm nhập hội với hắn và trước khi có bất kì ai kịp phản ứng, tôi đã biến mất khỏi hiện trường bằng 10 lần [Soru]
Xuất hiện trở lại trong con hẻm, tôi quan sát phản ứng như thế nào và thu được... ừm... phản ứng lớn nhất có vẻ là người phụ nữ rất vui khi tìm được lại con lợn. Tất cả những người còn lại..không để ý hoặc đơn giản hơn là ko quan tâm. Ngay cả cái người mà tôi chắc chắn đã nhìn thấy tôi cũng mặc kệ, quay lại uống rượu tiếp.
Với 3 tên tội phạm trên vai, tôi cần thêm vài phát [Geppo] để biến mất vào bầu trời đêm. ừ đó, còn một quãng đường ngắn nữa trước khi tôi bay vút qua những con tàu đang neo đậu trong vịnh rồi băng qua những bức tường đá lởm chởm sau đó.
Cuộc gặp mặt trên tàu của Yuriko khá nhẹ nhàng nhưng cách tôi ném bộ ba xuống ngay dưới chân viên trung úy thì ít nhẹ nhàng hơn chút. Ít nhất đó là những gì những tiếng rên rỉ đau đớn đi kèm. Tôi nói ." Đây là 3 tên đầu tiên. Toàn bộ đều bị truy nã, mặc dù chỉ bởi các hòn đảo địa phương thay vì bị hải quân truy nã. Đừng chuyển mấy tên quèn này tới Impel Down vì nhầm lẫn giấy tờ nhé, tội nghiệp chúng ra."
Trong khi đó, Yuriko nhìn chằm chằm vào mấy tên tội phạm với vẻ hoài nghi khắc sâu trên khuôn mặt. "Jack.." cô ấy bắt đầu.
Tôi ngắt lời. "Xin lỗi trước nếu việc đưa tất cả chúng đến đúng nơi sẽ gây khó khăn nhưng tôi không muốn chịu trách nhiệm cho-"
"Jack!" Yuriko khẳng định một lần nữa. " Mới..." Cô dừng lại xem đồng hồ. " "..bảy phút. Anh rời khỏi tàu đúng sáu phút bốn mươi bảy giây trước. Làm thế nào mà anh đã tìm thấy 3 tên này?"
Đó là một câu hỏi hay. Và chắc chắn tôi ko có câu trả lời cho nó. Tôi sẽ ko nhắc tới [Quan sát] hay chém gió rằng bản thân nhớ toàn bộ áp phích truy nã tại South Blue này. Vì vậy, cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này là. Nở nụ cười tươi, quay đi và [Geppo] trở lại hòn đảo cho chuyến săn bắt tiếp theo.
Rốt cuộc, một con tàu hải quân có thể chứa tới 200 người.
Sẽ là một đêm bận rộn.
42
5
5 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
