Chương 108
Lời đề nghị thú vị
Một Căn Cứ Hải Quân Nào Đó, Grand Line
Phần tệ nhất trong công việc mới của Mori, không nghi ngờ gì… chính là cập nhật ‘bảng tin’.
Đúng là mỗi ngày luyện tập thể chất rất khắc nghiệt. Nhưng ở một mức độ nào đó, ông vẫn thích. Dù có bị đánh tơi bời bởi những 'đặc vụ' nhưng không ai trong số họ có ác ý. Mỗi lần bị nện cho ngã sấp mặt xuống đất, bên cạnh những tiếng cười chế giễu còn có cả lời khen ngợi rằng ông đang tiến bộ hơn.
Nhưng những việc như thế này… đây mới là công việc thực sự của ông.
Không giống như nhiều người đàn ông và phụ nữ mà ông gặp hàng ngày. Mori không phải là một thành viên thực sự của SWORD. Hải quân không có sẵn đơn từ chức của ông trong hồ sơ. Cấp bậc của ông không bị giới hạn ở Chuẩn Đô Đốc vì lý do khả năng chối bỏ hợp lý. Ông không tham gia các nhiệm vụ bí mật hay tối nguy hiểm để phục vụ Hải quân.
Ông đơn giản là thư kí. Một cầu nối của tổng bộ với nơi này. Một người giúp xử lý đống giấy tờ mà một thành viên bình thường của SWORD không có thời gian giải quyết. Một người giúp tổng bộ nắm bắt tình hình SWORD đang làm gì, nhắm vào ai, và điều động ai đi đâu.
Không phải là Marineford có thể can thiệp nếu họ không đồng ý với SWORD… nhưng Mori cho rằng đó vốn dĩ là bản chất của đơn vị này.
SWORD có toàn quyền hoạt động độc lập. Họ có thể tự do khơi mào hay chấm dứt xung đột với bất kỳ ai họ thấy cần thiết. Điều duy nhất họ phải làm, ít nhất là phần lớn thời gian, là báo cáo cho cấp trên về những gì họ đang thực hiện.
Một kiểu lịch sự chuyên nghiệp.
Ông không ngại soạn thư. Không ngại chuẩn bị tài liệu tóm tắt.
Nhưng ‘bảng tin’… lúc nào cũng khiến ông có một cảm giác bất lực trong lòng.
Điều đầu tiên cần hiểu là cái tên đó hoàn toàn sai lệch. Nó không phải là một tấm bảng ghim hình chữ nhật treo trên tường trong văn phòng. ‘Bảng tin’ là cả một căn phòng. Nó kéo dài từ bức tường này sang bức tường khác, chạm tới sàn nhà và vươn lên gần trần đến mức phải dùng ghế đẩu mới với tới được.
Một bức vẽ khổng lồ mô phỏng Paradise và Tân Thế Giới theo những gì họ biết.
Nói cách khác, đó là một bức bích họa rộng lớn của Đại Hải Trình.
Tàn dư của băng Hải tặc Râu Trắng đang mất lãnh thổ từng ngày. Hết hòn đảo này lại đến hòn đảo khác rơi vào tay Big Mom hoặc kẻ nào đó. Hàng loạt băng hải tặc độc lập đang đổ xô quy phục dưới lá cờ của Marshall D. Teach. Tất cả đều ở đây. Hàng trăm tấm truy nã nâu sẫm và thông báo di chuyển hạm đội Hải quân. Được cập nhật mỗi ngày bằng tin tức mới nhất từ Marineford hoặc các báo cáo chưa phân loại của Cipher Pol.
Ngày còn là một người bình thường ở chi nhánh 4-0-1 thuộc South Blue, ông chưa bao giờ có góc nhìn ‘toàn cảnh’ như thế này. Khi đó, ông chỉ cần lo lắng về một góc nhỏ của đại dương quê nhà.
Ông chưa từng biết Hải quân lại bị áp đảo đến mức như vậy tại vùng biển này.
Làm sao họ có thể chiến đấu với tất cả những thứ này? Làm sao có thể có con đường nào dẫn đến chiến thắng?
Bước chân Mori dừng lại trước một bức ảnh, ông kiểm tra lại báo cáo trong tay để chắc chắn đó là mục tiêu cần xử lý.
Delacuaji. Truy nã: 206.730.000. Một trong 43 thuyền trưởng hải tặc đã chiến đấu dưới trướng Râu Trắng tại Marineford.
Thông thường, gỡ bỏ một tấm truy nã như thế này sẽ là tin tốt ở đây. Một mối đe dọa nhỏ ít nhất cũng đã được giải quyết.
Chỉ có điều, theo như báo cáo trong tay ông, cần phải dán ảnh của một kẻ mới nổi lên vào chính vị trí đó.
Một bức ảnh chụp mờ nhạt của một gã to lớn cầm theo một cây naginata. Một người đã một mình đối đầu với Delacuaji cùng 86 thành viên băng của hắn, và quét sạch bọn chúng đến kẻ cuối cùng.
Edward Weevil. Một kẻ tự xưng là ‘con trai' của Râu Trắng, nếu như những gì tờ giấy trước mặt ông nói là đúng.
Hắn từ đâu mà xuất hiện? Sao lại có thể đột ngột xuất hiện? Làm sao một mình hắn có thể đủ mạnh để hạ cả một băng hải tặc Tân Thế Giới?
Mori không biết. Ông đoán đám người ở Marineford cũng chẳng biết. Do đó mới chẳng có một mức truy nã cụ thể hay thậm chí là một bức ảnh rõ nét nào về hắn.
Ông lật sang một tờ khác. Cập nhật về Đội Chiến đấu số 47, do chính Chuẩn Đô Đốc Yukimura, người đã tuyển dụng ông vào vị trí này, lãnh đạo. Đôi mắt ông lướt qua từng dòng chữ… rồi một tiếng thở dài mệt mỏi trút ra từ đáy lòng.
Hạm đội bị phục kích bởi lực lượng của Shanks 'tóc đỏ'. Mười ba con tàu mất tích. Bảy con tàu còn lại đang chật vật hướng về G-12 để neo đậu và phục hồi. Chuẩn Đô Đốc Yukimura… mất tích trên biển.
Đôi mắt thiếu ngủ lật sang tờ tiếp theo… và một nụ cười mỏng manh cũng kịp nở trên môi.
Những bước chân chậm rãi trở lại phía bên kia của căn phòng. Bên ngoài Tân Thế Giới, qua Redline, trở lại Paradise nơi mọi thứ ít tuyệt vọng hơn một chút.
Với đôi tay nhẹ nhàng, ông bước lên ghế đẩu, cẩn thận tháo tấm truy nã của Sir Crocodile xuống để xử lý sau. Tại vị trí cũ của cựu Thất Vũ Hải, một biểu tượng chim sẻ nhỏ bé đã được ghim lên tường. Có lẽ được đặt ở đó trước đó bởi một trong năm thư ký khác mà Mori chia sẻ công việc.
Đúng vậy… Mori không thích cập nhật ‘bảng tin’ cho lắm.
Nhưng ông đoán… đôi lúc nó cũng có những khoảnh khắc đáng giá.
~~~~~~~~~
Hai Ngày Sau, Rìa Paradise
'Mịa nó, thật phiền phức.' Cả Vivre Card lẫn la bàn đều xác nhận rằng. Hướng chính xác của đứa cháu trai bị bắt cóc của Giberson từ điểm này trở đi… là xuống dưới.
Điều đó có nghĩa là con tàu đang giam giữ cậu ta hiện đang di chuyển bên dưới Red Line. Có thể đang đi qua lãnh thổ của Đảo Người Cá ngay lúc này.
Giả sử bọn chúng sống sót, lựa chọn tốt nhất của tôi có lẽ là bay qua bức tường lục địa, sau đó phục kích khi chúng trồi lên ở phía bên kia.
Và tôi tin chúng sẽ làm được. Là một người từng đọc qua bộ truyện One Piece, tôi luôn tin những những nhân vật vô danh của thế giới này không phải chịu đựng mức độ điên rồ trong hành trình di chuyển của họ giống như băng Mũ Rơm.
Nếu mọi con tàu đi qua bên dưới đều phải đối mặt với những thử thách ngang hàng với Thousand Sunny, thì thế giới này chắc chắn sẽ không thể vận hành nổi.
Chân tôi chạm đất trên tường thành đá của Red Port, căn cứ Chính phủ cuối cùng ở nửa này của Grand Line, và hai sĩ quan gần nhất vội vã chào đón tôi trong hoảng loạn.
Dù sao thì, chuyến viếng thăm này của tôi cũng không hề được báo trước.
Người đầu tiên, một gã đàn ông đeo kính râm tối màu, đội mũ Hải quân có vành che tai, lập tức đứng nghiêm.
"Sparrow- ý tôi là— Ngài Sparrow! Chúng tôi không nhận được thông báo về chuyến thăm của ngài! Chúng tôi có thể hỗ trợ gì không ạ?"
"Ngài có cần một đội hộ tống đến gặp Phó Đô Đốc Momonga không, thưa ngài?" Người thứ hai, một gã thấp bé với nước da nhợt nhạt, hỏi với vẻ lúng túng, không chắc liệu có nên chào tôi hay không.
" Ngài ấy sĩ quan cấp cao nhất ở Red Port, thưa ngài!"
'À, mình quên mất vụ này.'
Đám Hải quân cấp cao dĩ nhiên không quan tâm. Chúng thà chửi một Thất Vũ Hải còn hơn là tỏ ra kính trọng hay nịnh nọt. Nhưng đối với những kẻ ở đầu kia của bậc thang quyền lực... nói thế này đi, trong phân cảnh Kuma và Doflamingo lần đầu xuất hiện trong anime, người ta dùng hậu tố "-sama" khi nhắc đến họ. Chỉ vậy thôi cũng đủ để hiểu một Thất Vũ Hải có thể được đối đãi ra sao.
Việc tôi thực chất không phải hải tặc cũng có lẽ giúp ích ít nhiều.
"Thoải mái đi nào, 2 người." Tôi cố nén lại nụ cười thích thú khi gấp gọn chiếc tàu lượn của mình. "Hay đợi đã, câu nói đúng phải là gì nhỉ? ‘Nghỉ!’ phải không? Thôi kệ. Thành thật mà nói, cứ gọi tôi là Jack là được."
Tôi lướt mắt qua cấp bậc trên quân phục của họ để nắm bắt tên tuổi, nhưng tốt hơn là nên hỏi trực tiếp cho phải phép. "Sao hai người không tự giới thiệu nhỉ?"
"Trung úy Zotto, thưa ngài! Tôi phụ trách hậu cần và tiếp tế!" Người đầu tiên đáp to, mồ hôi lấm tấm trên trán vì căng thẳng.
"Trung úy cấp dưới Stalker!" Người thứ hai lập tức chen vào. "Tôi làm việc trong bộ phận pháo binh và bảo trì vũ khí, thưa ngài!"
"Stalker?" Tôi nhướn mày thích thú, liếc nhìn nước da xanh xao và quầng thâm dưới mắt của anh ta. "Đúng là một cái tên dở tệ cho người đàn ông."
Tôi cố gắng loại bỏ sự căng thẳng bằng câu nói đùa, nhưng có vẻ nó chỉ khiến viên sĩ quan trẻ này cúi đầu xuống đầy u sầu. Hừm. Xem ra tôi đã thất bại trong việc xây dựng thiện cảm. Thôi tốt nhất bỏ qua.
"Còn cậu, Trung úy Zotto," ta chuyển hướng sang người cao hơn. "Tôi nghĩ cậu có thể là người tôi đang cần. Làm ơn hãy dẫn tôi… đến kho lương thực."
"K-kho lương thực, thưa ngài?"
"Tôi sắp cạn đồ dự trữ rồi." Tôi nói một cách dứt khoát, cởi áo khoác ra và gấp lại trên cánh tay. "Cần bổ sung thêm. Mấy thùng nước. Thịt khô. Chỗ này có cam không? Đôi khi tôi thích nhâm nhi một quả cam vào buổi sáng."
Chân tôi bắt đầu tiến sâu vào trong cảng, khiến hai sĩ quan hoảng hốt lao đến hộ tống hai bên, vô tình bị đẩy vào vai trò người dẫn đường cho đến khi chúng tôi gặp ai đó quan trọng hơn.
"Tôi nghĩ rằng bản thân đã chính thức liên kết với Chính Quyền Thế Giới, các cậu cũng không phản đối quá nhiều nếu ta dùng căn cứ này để tiếp tế một chút chứ. Không có gì to tát cả, đúng không? Chỉ đủ cho một người sống vài tuần thôi mà? Tôi chắc rằng các cậu có thể xoay sở được."
Zotto bắt đầu lắp bắp. Những câu trả lời nửa vời như "chắc là được thôi," "tất nhiên, thưa ngài," và đủ thứ điển hình của một gã nhân viên cấp trung đột nhiên bị đẩy vào tình huống nằm ngoài khả năng kiểm soát của mình.
Trong khi đó, tôi tranh thủ cơ hội này để quan sát thật kỹ nơi gọi là Red Port. Địa điểm mà trước đây tôi chỉ từng thấy qua góc nhìn trên cao trong truyện.
Tương tự như quần đảo Sabaody, mặt đất ở đây không phải là một hòn đảo tự nhiên thực sự mà là phần mở rộng của cây đước Yarukiman – những thân cây khổng lồ nổi trên biển, với dịch tiết đặc biệt khiến các bong bóng lớn liên tục trôi nổi khỏi tán lá của chúng.
Điểm khác biệt chính là, trong khi Sabaody có tổng cộng 79 cụm cây khổng lồ, Red Port thực chất chỉ có hai. Điều đó có nghĩa là kích thước của nó chỉ bằng 1/40 so với quần đảo nổi tiếng kia.
Nếu thích, có lẽ tôi có thể chạy bộ mấy vòng quanh nơi này như thể dục buổi sáng.
Ở phía sau cảng biển sừng sững bức tường bất khả xâm phạm của Red Line trong One Piece – một lục địa hình vòng cao 10.000 mét bao quanh toàn bộ thế giới, chia các đại dương thành bốn vùng biển riêng biệt.
Đối với những người bình thường không có thiết bị bay, chỉ có hai cách để vượt qua nó: một là đi xuống vực thẳm tăm tối nơi có một khe hở dưới đáy biển… hoặc hai là lên một trong những gondola bong bóng để leo lên đỉnh và đi qua.
Nói cách khác… là phải đi ngang Mariejois.
Đứng gần Thủ Đô Thế Giới như thế này, tôi không thể không dừng lại một chút và… suy ngẫm.
Những lời của Lindbergh về sự kiện God Valley vẫn còn khiến tôi băn khoăn về cách nhìn nhận Ngũ Lão Tinh. Tôi biết câu chuyện mà tôi nghe có lẽ đã bị lồng ghép những định kiến, nhưng liệu bọn họ có thực sự đồi bại đến mức như những đứa trẻ to xác mà họ đang quản lý?
Lâu nay tôi vẫn nghĩ rằng họ không đến mức tệ hại như vậy.
Và nếu gạt chuyện của Lindbergh sang một bên, thì nhân vật Imu đóng vai trò gì trong tất cả chuyện này? Tôi gần như chẳng biết gì về hắn.
Tất cả những gì tôi từng thấy chỉ là vài khung tranh chụp bóng dáng của hắn trước khi rơi vào thế giới này.
Chết tiệt. Tôi ước gì mình đã kịp xem mấy chương truyện tiếp theo sau Wano. Những mini-arc đó luôn là lúc Oda tiết lộ những thông tin quan trọng nhất. Tôi không thích việc phải mù mờ thế này về những gì thực sự diễn ra ở tầng cao nhất…
...
...
Nhưng bây giờ thì tôi cũng chẳng làm gì được.
Tôi sẽ tính đến chuyện thực hiện một phiên bản thứ hai – và triệt để hơn – của Fisher Tiger sau khi bản thân có thêm ít nhất thêm 100 level nữa.
Hiện tại, tôi cần tập trung vào trước mắt.
Lấy đồ tiếp tế, bay qua bức tường, và giải cứu đứa cháu trai bị bắt cóc.
'Có lẽ cũng nên bay dọc theo bức tường vài chục dặm trước khi vượt qua.' Dù có là Thất Vũ Hải đi chăng nữa, tôi cũng không muốn phải đối phó với rắc rối nếu có ai đó phát hoảng vì tôi bay qua Trung Tâm Thế Giới.
"Ưm… Ngài Sparrow?" Zotto lắp bắp từ phía sau, giọng điệu càng lúc càng căng thẳng.
"Tiến lên, Trung úy Zotto." Tôi lại bắt đầu sải bước. "Những kho dự trữ đó sẽ không tự động bị cướp đâu."
~~~~~~~~~
Tân Thế Giới
Theo lời của Phó Đô Đốc Smoker sau timeskip, có ba hòn đảo mà Log Pose có thể chỉ hướng đến sau khi rời Đảo Người Cá.
Đảo Raijin, đảo Mystoria và đảo Risky Red.
Hai hòn đảo sau, chúng ta chưa từng được thấy. Hoặc ít nhất là chưa có xác nhận chính thức nào. Cá nhân tôi luôn cảm thấy rằng vùng đất với những con lợn biết bay mà Scratchmen Apoo từng lạc vào có khả năng cao là một trong số đó.
Còn hòn đảo đầu tiên trong danh sách thì khác. Tôi đã được nhìn thấy nó hai lần trong bộ truyện.
Lần đầu tiên là khi Cuồng tăng Urouge cùng băng của hắn tiến vào Tân Thế Giới.
Lần thứ hai là khi Smoker cố gắng bày ra một cái bẫy để phục kích Băng Mũ Rơm tại đây.
Một cái bẫy mà nhân vật chính của chúng ta đã vô tình tránh né một cách hoàn hảo bằng cách không chọn bất kỳ hướng nào trong ba hướng có sẵn, mà thay vào đó lại tiến thẳng đến Punk Hazard.
Giờ thì, lý do vì sao Punk Hazard không hiện lên trên Log Pose chưa bao giờ thực sự được giải thích. Ngay cả Nami cũng không thắc mắc về điều này, mặc dù cô ấy thường là người cực kỳ nhạy bén khi nói đến những vấn đề như vậy.
Phải chăng từ trường của hòn đảo này đã bị Chính Quyền Thế Giới che giấu hoặc vô hiệu hóa bằng cách nào đó? Có lẽ đây là công trình của nhân vật Vegapunk bí ẩn, người mà tôi vẫn còn biết quá ít. Cả hai đều có lý do để che giấu những nghiên cứu bí mật diễn ra tại đây.
Hay có thể hòn đảo này vốn dĩ chưa bao giờ có tín hiệu từ trường ngay từ đầu?
Hoặc nếu muốn đi theo thuyết âm mưu điên rồ nhất, tôi cho rằng cái hồ khổng lồ ở trung tâm Punk Hazard thực chất chính là nơi Onigashima từng tọa lạc. Rằng mảnh đất ở đó – cùng với nguồn phát từ trường của đảo – đã bị Kaido đánh cắp vào ba mươi năm trước, vào cái ngày hắn đến đây và chiêu mộ Lunarian Alber, kẻ sau này được đổi tên thành King.
Nhưng mà…
Nếu tôi xem xét 'Dao cạo Ockham' – nguyên lý về cách giải thích đơn giản nhất thường là câu trả lời đúng…
Có lẽ lý do chỉ đơn giản là vì cái quái này đây.
Những cột dung nham lưu huỳnh đang cuộn trào, giằng co với một địa ngục băng giá tựa như bị kéo thẳng từ âm ti lên. Hai phiên bản của địa ngục đang cắn xé nhau, tranh giành từng chút ưu thế nhỏ nhất.
Ngay cả khi tôi đang đứng từ ngoài khơi cách hòn đảo cả dặm, tôi vẫn có thể cảm nhận được những luồng Ý Chí của hai kẻ mạnh đang xé toạc cả vùng đất này.
Thời tiết ở đây – nếu phải dùng một từ để diễn tả – thì đúng là toang.
Luồng khí nóng và lạnh trộn lẫn, cuộn xoắn vào nhau, va chạm dữ dội. Mưa giông, sấm chớp… rồi cả lốc xoáy… ừ thì tôi không rõ thuật ngữ khí tượng chính xác cho cái cuối cùng là gì, nhưng nó kinh khủng thật sự.
'Nếu Caesar Clown vẫn còn trên đảo, thì chắc hắn đang trốn trong hầm trú ẩn nào đó và chắc vãi ra quần luôn rồi ý chứ.'
Tôi không rõ trận quyết đấu nổi tiếng kéo dài 10 ngày giữa hai Đô Đốc đã tiến triển đến ngày thứ mấy rồi. Có thể là ngày đầu, cũng có thể đã là ngày thứ sáu. Chịu.
Sengoku đã thông báo nghỉ hưu trên báo cách đây hơn một tuần, nên đoán mò cũng chẳng ích gì.
Nhưng tôi biết mình nên tránh xa nơi này.
Tôi không muốn dính líu đến bất kỳ sự kiện chính truyện nào ở đó.
Tôi rút la bàn ra, tập trung vào việc tìm kiếm một hòn đảo gần đây – nhưng không quá gần. Chẳng cần gì cầu kỳ. Chỉ cần một nơi để nghỉ ngơi qua đêm.
Mong là tôi có thể chợp mắt trước khi phải đối phó với đám bắt cóc vào ngày mai hoặc ngày kia. Bất cứ khi nào chúng xuất hiện.
Hiện tại, tôi không cần thêm rắc rối nào hết.
~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Đảo Foodvalten
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-puru-puru."
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-puru-puru."
Múi giờ trong thế giới One Piece thật kỳ lạ. Đoán chừng chậm hơn trái đất ít nhất 2 tiếng.
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-puru-puru."
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-puru-puru."
Có thể là ba tiếng.
Đây là nhược điểm của việc gọi thẳng một người nào đó thay vì liên hệ qua tổng đài Marineford rồi nhờ họ chuyển tiếp. Nhưng tôi muốn chuyện này được xử lý bởi người cấp cao, không phải thuộc hạ tầm thường.
"Puru-puru-puru-puru. Puru-puru-puru-puru."
"Tsuru." Giọng của Phó Đô Đốc vang lên, sắc bén và đầy nghiêm nghị. Ấn tượng thật, nhất là với một quý bà đã vào hàng lão luyện như bà.
Hẳn là nhờ mấy chục năm quân ngũ mài giũa.
"Phó Đô Đốc, lại là tôi đây." Tôi tạm ngừng một chút để bà nhận ra giọng mình. "Xin lỗi vì làm phiền bà vào giờ không mấy thuận tiện. Nhưng tôi đang gặp một… tình huống bất ngờ. Với tư cách là một Thất Vũ Hải – và còn rất mới trong vai trò này – tôi không rõ phải xử lý theo quy trình nào, nên cần được chỉ dẫn."
Có một tiếng hừ khẽ, như thể bà đang cố đánh thức mình hoàn toàn. "Mô tả vấn đề đi."
"Khoảng mười hai phút trước, tôi đáp xuống tàu của một hải tặc bị truy nã. Một phát hiện may mắn, thật đấy. Tôi vốn không có ý định truy lùng hắn. Nhưng rồi lại gặp phải chút... rắc rối. Trước cả khi chân tôi chạm boong tàu, cả đám thuyền viên đã đầu hàng. Quỳ rạp xuống, giương cờ trắng, đầy đủ lễ nghi. Không hề có kháng cự nào."
Tôi lườm sang tên thuyền trưởng – kẻ duy nhất ngoài tôi vẫn còn ngồi. "Rõ ràng là chúng biết tôi sẽ đến và ‘vị thủ lĩnh cao quý’ kia không đánh giá cao cơ hội sống sót của mình."
"Tống giam vào Impel Down vẫn là hình phạt tiêu chuẩn cho những kẻ bị bắt giữ khi còn mang danh hải tặc. Việc chúng đầu hàng có thể được cân nhắc trong lúc xét xử. Đây không phải một vấn đề nan giải, cậu Sparrow."
Tôi thở dài. "Vấn đề là ở chỗ." Giọng tôi nhích cao lên một chút, pha lẫn nét suy tư. "Hắn đề nghị được hoạt động dưới trướng tôi để đổi lấy quyền được sống và tránh bị tù đày. Theo lời hắn, chấm dứt cuộc đời hải tặc ngay lúc này là cơ hội tốt nhất để hắn còn được nhìn thấy ánh mặt trời mỗi ngày. Chưa kể đến chuyện… bà biết đấy, được phép tiếp tục thở. Tôi chỉ đang tóm gọn lại thôi."
"Cậu là Thất Vũ Hải đầu tiên mà hải quân tuyển không phải hải tặc ngay từ đầu. Cậu thậm chí không có cờ hải tặc!"
"Tôi có thể thiết kế một cái…" Tôi lơ đãng đáp. "Nhưng chuyện đó để sau. Tôi đã nghe hắn trình bày câu chuyện của mình. Cách mà hắn nói lý do tại sao hắn bị truy nã sao. Thẳng thắn mà nói, việc tờ truy nã không có đề cập đến việc dân thường bị sát hại là lý do duy nhất mà đầu hắn vẫn còn dính trên cổ..."
Không ít thuyền viên bên dưới run rẩy trước câu nói ấy. Có tiếng nuốt khan vang lên từ những kẻ đang quỳ.
"Đó là toàn bộ câu chuyện." Tôi nghiêng người, chăm chú nhìn thẳng vào tên hải tặc trước mặt. "Nhưng tôi không tin hắn."
Tên tóc vàng nhìn lại, ánh mắt thờ ơ với khuôn mặt vô cảm. Như thể hắn chẳng hề quan tâm chút nào đến việc chúng tôi đang bàn về số phận của hắn.
" Dù chỉ một chút."
Tôi ngả lưng ra sau, giọng trở lại vẻ thoải mái hơn. "Vậy nên trước khi quyết định bất cứ điều gì… tôi muốn nghe nốt phần của Hải Quân. Mọi tội danh. Mọi vụ tấn công. Mọi tổn thất, dù là dân thường hay băng hải tặc đối địch mà chúng bị nghi ngờ đã đánh chìm. Tôi muốn xem xét tất cả yếu tố nếu cuộc thảo luận này còn tiếp tục."
"Ta bắt đầu mệt mỏi với sự mập mờ này rồi. Cậu có thể thích thêm chút kịch tính vào lời nói của mình, Sparrow, nhưng ta thì không. Chúng ta đang bàn về ai? Nếu tội trạng của hắn đủ nghiêm trọng, ta hy vọng cậu thực hiện nghĩa vụ của một Thất Vũ Hải, bất kể kẻ đó có giá trị thế nào."
Tôi khẽ cười khẽ, có phần cay đắng. Bà ấy không sai về điểm đó.
"Cho tôi toàn bộ hồ sơ mà Hải Quân có…"
Ánh mắt tôi lướt qua tờ truy nã trị giá 249,000,000 Beri trước khi nhìn thấy hắn thản nhiên rút bộ bài của mình ra một lần nữa.
"...về Basil Hawkins."
21
0
5 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
