Chương 105
Jack vs Mr.1
Tiếng tích tắc, tiếng tích tắc.
Kim đồng hồ quay vòng quanh.
Tôi có chút xấu hổ khi phải thừa nhận rằng, sau nhiều giờ tìm kiếm, người thành công định vị được 'Mr. 1' từ chỗ ẩn nấp bí mật của hắn cuối cùng lại không phải tôi. Đúng là phải +10 điểm vùng sau khi chém gió đầy tự tin
Thật không may, chiếc La Bàn của tôi lại không hợp tác cho lắm —một thứ hay thay đổi—và việc cố gắng xác định một người giữa hàng chục ngàn người trong một thành phố rộng lớn đúng là ý tưởng ngu ngốc. Giống như chơi trò "Waldo ở đâu" với bản đồ sao vậy.
Tôi thực sự tưởng rằng mình đã tìm thấy hắn ở một thời điểm nào đó, nhưng hóa ra đó chỉ là Phó chỉ huy của 'Vệ binh Hoàng gia Jesterian',nên đó là báo động giả. Thật kỳ lạ khi người giữ vị trí số hai lại mạnh hơn lão già đứng đầu đến 20 level. Có vẻ như vị trí cao nhất không phải được quyết định chỉ bằng sức mạnh chiến đấu, mà còn nhờ vào nhiều năm cống hiến. Một góc nhìn khá tiến bộ cho một vũ trụ chiến đấu kiểu shonen. Rất đáng khen.
Nhân tiện, mấy con ếch có sừng đó là sừng thật đấy. Không giống như ở Trái Đất, nơi mà 'ếch có sừng' chỉ đơn giản là có mấy cái gai nhọn nhỏ trên mắt, ở đây chúng có những chiếc sừng bò chính hiệu. Trông cứ như thể chúng bị ghim sừng vào người một cách tùy tiện, giống như cách Kaido có cặp sừng của mình vậy.
Tôi tự hỏi liệu có bí ẩn nào đằng sau chuyện này không nhỉ? Liệu loài động vật này có nguồn gốc từ cùng một nơi với Oars và Oars Jr không?
Nhưng thôi, tạm gác lại chi tiết đó, chúng ta lạc đề mất rồi.
Giờ có thể bạn đang nghĩ rằng nếu tôi không phải người tìm thấy Bonez, thì hẳn là một trong những kẻ khác trên con tàu hải quân đó đã tìm thấy.
Thì bạn cũng sẽ sai nốt.
Hototogisu đang làm náo động khu phía bắc hòn đảo với một đội gần 1.000 lính Hải quân, nhưng lại tìm sai chỗ hoàn toàn. Lonz thì vẫn đang cau có ngay tại nơi tôi để hắn lại cùng ông lão. Còn lão già thì… tôi cũng chẳng biết lão đang làm cái gì, nhưng thực ra đó cũng là điều tôi mong muốn ngay từ đầu.
Thay vào đó, người chiến thắng ngày hôm nay lại là Yatagarasu trẻ tuổi và khiêm tốn.
Tôi chỉ gửi nó đi như một phương án trinh sát bổ sung, vậy mà con quạ đáng ghét đó lại tình cờ tìm thấy mục tiêu của chúng ta chỉ trong vòng mười phút.
Đúng là đời thật lắm chuyện trớ trêu.
Daz Bonez, Đặc vụ, Lv 75.
Thật kỳ lạ khi danh hiệu của hắn vẫn là 'Đặc vụ' nhưng lại sử dụng tên thật thay vì biệt danh 'Mr. 1', đúng không? Điều đó gần như mâu thuẫn vậy. Có lẽ điều này có nghĩa là, ở một mức độ nào đó, hắn vẫn coi mình là một thành viên ưu tú của 'Baroque Works', dù tổ chức đó giờ đã hoàn toàn sụp đổ. 'Nếu mình nhớ ko nhầm thì trong anime tại Marineford, Crocodile vẫn chỉ gọi hắn bằng 'tên số' mà thôi. Đúng là mâu thuẫn thú vị.'
"Này, anh có phiền nếu tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra với Mr. 6 không?" Tôi vui vẻ hỏi, hai tay đan dưới cằm khi quan sát từ một gờ đá gần đó.
Gã đàn ông trầm lặng cau mày khi đỡ và phản đòn những nhát chém điên cuồng của thanh kiếm bay trước mặt. Những tia lửa sáng lóe lên sau mỗi lần va chạm. Không có một cơ thể thực sự để tấn công, hắn gặp khó khăn trong việc tìm cơ hội phản kích. Trong khi đó, Yatagarasu đã nhanh chóng học cách không để lộ cánh ngoài những khoảnh khắc cần thiết để giữ mình lơ lửng.
"Tôi từng gặp hắn một lần đấy." Tôi tiếp tục nói một cách thoải mái, mắt không rời những đường kiếm chém tới và đâm trả, phòng khi cần phải cứu thanh kiếm Zoan. "Nghĩ lại thì, hắn trông cũng không tệ. Tôi có chút thô lỗ, bây giờ tự cảm thấy hối hận." Một tia sáng cam vút qua khi thanh kiếm hiếm lại thử thách sức mạnh của trái Supa Supa no Mi. "Lẽ ra tôi chỉ cần nghiêm túc từ chối lời đề nghị của hắn. Như vậy mới giống người trưởng thành."
"Jack! Tránh ra!" Một giọng bực tức vang lên từ đâu đó trong chuôi kiếm. "Tên này là của ta! Ta tìm được hắn trước Nghe rõ chưa?!"
Lông mày Mr. 1 khẽ nhíu khi hắn thấy một lỗ hổng!
Những lưỡi cưa xoay tít trên đầu ngón tay hắn khi hắn lao tới phần chuôi của thanh Meito. "Atomic Sp—" Chỉ nói được đến đó thì chân tôi, được cường hóa bằng Tekkai, đã sút hắn bay xuyên qua bức tường gần nhất.
"Mày mất cảnh giác rồi." Tôi khiển trách con toucan, đồng thời nhanh chóng kiểm tra chiếc ủng của mình. ' Con mẹ nó chứ... Hắn cắt nát nó chỉ bằng phản xạ. Đây là đôi giày mới! Chó chết, lẽ ra mình phải dùng haki vũ trang.'
Thanh kiếm rung lên một lúc, có vẻ như đang tự trách. "À… ừm… lỗi của ta, Jack. Ta tưởng bắt được hắn rồi." Thanh kiếm từ từ trở về hình dạng động vật. "Da hắn kỳ quặc lắm. Ta không thể cắt được hắn chút nào."
"Đừng lo lắng." Tôi xoay vũ khí của mình một vòng. " Mày chỉ chưa đủ mạnh thôi."
Mục tiêu của chúng tôi dễ dàng kéo mình ra khỏi đống đổ nát, khuôn mặt chỉ lộ ra một vẻ không hài lòng rất nhẹ, và tôi vẫy tay chào hắn.
"Yoo-hoo! Anh bạn người kiếm!" Hôm nay định im lặng cả ngày sao? Bình thường tôi không phiền chuyện đó lắm, nhưng giờ lại thấy tò mò vài điều. Sao anh không cùng đi với sếp của mình vậy? Hắn có đang lảng vảng đâu đó quanh đây không? Hay hắn bảo anh đợi ở đây để hắn đi mua sữa?"
Ngoài một nét cau có thoáng qua, khuôn mặt gã Paramecia vẫn trơ lì như đá. 'Khó nắm bắt tâm lý hắn ghê. Không biết hắn đang giận, chán, hay khó chịu nữa.'
Chắc tôi cứ chọc hắn tiếp vậy.
Tôi đặt thanh kiếm lên vai, thong thả nói tiếp. "Nghe này, điều hợp lý duy nhất là phải có lý do nào đó khiến gã nghiện xì gà kia vẫn còn quanh quẩn ở đây. Một thứ gì đó trên hòn đảo này hắn muốn hoặc đang tìm kiếm. Nếu không, tôi không hiểu vì sao hai người chưa cướp một con tàu nào đó để chuồn đi rồi." Tôi nhướn mày nhìn cựu sát thủ. "Hắn vẫn còn ám ảnh về Vũ Khí Cổ Đại à? Hắn biết đó là điều cấm kỵ chứ?"
"Ngươi quá lắm mồm, nhất là với một kẻ từng thuộc Cipher Pol."
Tôi thở dài một hơi đầy chán nản. "Trời đất, lại chuyện này nữa hả?" Tôi đảo mắt. " Tôi thề mình ko bao giờ thoát khỏi cái vụ tung tin sai lệch này mất."
Tôi chĩa Fragarach về phía hắn. "Vì tất cả những hải tặc mà anh từng thật sự hạ gục trước đây, tôi sẽ cho anh một cơ hội đầu hàng duy nhất. Tôi khuyên anh nên cân nhắc. Trừ khi anh nghĩ giờ mình đủ sức đấu với một người giữ cùng danh hiệu mà sếp anh từng sở hữu."
Một chút cảm xúc cuối cùng cũng lộ ra trên mặt hắn.
"Ngươi không hiểu thế nào là trở thành một 'Thất Vũ Hải'."
Tôi nhe răng cười. "Nghe giống lời từ chối đấy nhỉ!"
Lao lên như chớp, kẻ vượt ngục cấp bốn thậm chí không kịp làm gì ngoài mở to mắt trước khi lưỡi kiếm của tôi cắt ngang ngực hắn rồi vung lên cằm! Chân hắn rời khỏi mặt đất! Cả cơ thể bị ép phải bật ngửa giữa không trung, hai tay vung vẩy điên cuồng cho đến khi năm ngón tay sắc bén cắm vào mặt đất kéo hắn dừng lại.
"Mong là anh không phiền nếu tôi dùng anh để luyện tập." Tôi duỗi cổ, thả lỏng người. "Tôi không phải là một kiếm sĩ chính hiệu, hiểu chứ? Nhưng anh lại là một cơ hội độc đáo để tôi kiểm tra xem kỹ năng của mình đang ở mức nào. Dù gì tôi cũng phải sống đúng với cái danh 'Jack all trader' của mình"
Bạn có nhớ khi trước tôi nói rằng có một 'cái bóng' lướt qua mặt Hototogisu không? Khi đó tôi chỉ nói ẩn dụ. Nhưng bây giờ thì nó là thật. Một bóng tối gần như tím sẫm bao trùm lấy đôi mắt của Mr.1
Hắn không thích bị coi thường
Những ngón tay thép kêu leng keng khi hắn lao đến với hàng loạt cú chém vuốt. Và ngay khi trận đấu bắt đầu, tôi lập tức thấy điểm yếu chí mạng của hắn.
Sức mạnh? Tốt. Các đòn tấn công của hắn có lực. Hơn những gì tôi mong đợi từ một kẻ ở cấp độ này. Hẳn là nhờ vào thể hình cơ bắp vạm vỡ mà hắn có được sau thời gian dài ngồi tù ở Impel Down. Không tin ư? Hãy thử so sánh hắn ở Marineford với lúc hắn đánh Zoro xem.
Khả năng sử dụng Trái Ác Quỷ? Tốt. Tay, chân, khuỷu tay, đùi – bất cứ bộ phận nào của cơ thể hắn cũng có thể biến thành lưỡi kiếm khi vũ khí của chúng tôi đụng nhau. Mặt đất xung quanh bị rạch nát chỉ vì những đường kiếm trượt mục tiêu. Một tòa nhà gần đó bị xẻ làm nhiều mảnh.
Phòng thủ? Tốt. Tôi có thể hiểu tại sao nhiều fan lại đoán rằng Zoro khi ấy đã vô thức sử dụng Haki để đánh bại hắn. Đấu với hắn giống như đang chiến đấu với một golem thép hơn là một con người bằng xương bằng thịt. Tôi gần như ngạc nhiên khi thấy hắn không sở hữu một [Perk] nào đó như [Resilience] hay [Built Different] để tăng cường sức bền.
Tốc độ? Tệ. Quá tệ.
Hoặc có lẽ từ chính xác hơn nên là bình thường.
Đây không phải lỗi của hắn. Hắn gặp bất lợi vì là một nhân vật phản diện xuất hiện trước Enies Lobby. Kể từ đó, luật chơi đã thay đổi. Phản xạ ở cấp độ con người bình thường không còn đủ nữa.
Phải vượt xa người bình thường.
Kỹ năng tăng cấp! Thành thạo vũ khí có lưỡi Lv. (27/150) → (28/150)
Mr. 1 nghiến răng khi chân hắn run lên vì áp lực từ thanh kiếm của tôi. Một lần nữa, cả hai lại rơi vào thế giằng co.
Trong khi đó… cảm giác của Fragarach trong tay tôi đã thay đổi theo sự tiến bộ của [Kỹ năng].
'Thì ra là thế.' Tất cả những bộ anime suốt bao năm qua. Biết bao kiếm sĩ, samurai trong những thế giới khác nhau. Cuối cùng thì, ai trong số họ cũng sẽ nói một điều gì đó, bày tỏ một cảm nhận, triết lý rằng: Thanh kiếm chân chính không chỉ là một vũ khí.
"Nó là một phần của chính họ."
Và đó là cách mà Meito bắt đầu cảm thấy bây giờ. Hơi đúng hơn. Hơi... đúng hơn.
Nó không phải là thứ tôi đang cầm. Nó là một phần của cánh tay tôi. Cả hai hòa làm một. Hoặc chí ít, đó chính là hướng mà [Kỹ năng] của tôi đang phát triển.
"Cơ hội cuối cùng." Tôi cảnh báo khi một điều gì đó trong tâm trí mình khớp lại với nhau. "Nói cho tôi biết ông chủ của anh ở đâu, nếu không thì kết cục sẽ thê thảm lắm nha."
Daz khẽ nhảy lùi. "Spiral Hollow!" Cánh tay hắn biến mất trong một cơn lốc lưỡi cưa. Dưới đế giày của hắn xuất hiện những lưỡi trượt sắc bén, giúp hắn lao về phía trước như tên bắn! "Sparkling Cr—!"
Haki tràn ra từ các ngón tay tôi, lan lên vũ khí như một lớp sơn tối màu…
…
…
…Và chỉ một nhịp tim sau, máu phun ra thành một đường cong trên ngực Mr. 1.
+3,105 Exp!
Fragarach trượt vào vỏ với một tiếng "click" đầy mãn nguyện. Tôi nhìn lại, thấy sát thủ đổ gục xuống. 'Hừ. Lúc nào cũng gục sau một đòn duy nhất.' Tôi lẩm bẩm rồi nhổ toẹt sang một bên. 'Mình rút lại lời khen về khả năng phòng thủ của hắn. Thật thảm hại.'
Tiếng sỏi đá dịch chuyển là dấu hiệu cảnh báo đầu tiên.
Với phản xạ siêu nhân, tôi lập tức lao lên không trung, đồng thời rút súng bắn hai phát theo bản năng!
Kẻ Logia cát từ từ tái tạo cơ thể từ mặt đất, rõ ràng không hề hấn gì trước những viên đạn. Trong khi đó, tòa nhà phía sau tôi đổ sập, bị một lưỡi cắt hoàn hảo chém làm đôi.
'Vua Sa Mạc' Sir Crocodile, Lv. 134
Lơ lửng giữa không trung, tôi cau mày nhìn khẩu súng trong tay. 'Vậy là vẫn chưa thể truyền Haki vào đạn sao.' Tôi thề là mình đã làm được. Cũng như lúc nãy với thanh kiếm, tôi cảm nhận được ý chí của mình mở rộng, bao phủ lấy viên đạn. Nhưng nó biến mất ngay khi rời khỏi nòng súng.
Khó chịu thật.
Dù vậy, tôi vẫn có thể đập hắn bằng báng súng nếu cần.
Tôi tiếp đất lên một tòa nhà gần đó, có vẻ là một quán rượu, hy vọng rằng toàn bộ dân thường đã kịp chạy trốn.
Thiệt hại sắp rất kinh khủng đây.
"Garasu, bay lên phía bắc và báo cho những người bạn áo trắng của chúng ta về những gì đã tìm thấy."
Tôi chạm mắt với nhân vật phản diện mang tính biểu tượng đầu tiên của One Piece – kẻ không chỉ đơn thuần là một boss lót đường – và thấy ánh nhìn dò xét của hắn.
"Có vẻ như lần này, mọi chuyện sẽ không kết thúc nhanh gọn như vừa rồi."
Khi con chim bay đi làm nhiệm vụ, tôi làm bộ đút súng vào túi và nhìn xuống từ mái nhà.
"Ngươi biết không, ta thực sự ganh tị với bọn Logia các ngươi." Tôi mở đầu cuộc đối thoại. "Cái việc mà sức mạnh của các ngươi tác động lên cả quần áo thật là vớ vẩn. Ngươi có biết ta đã phải thay bao nhiêu cái áo khoác rồi không? May đo không rẻ đâu đấy."
Crocodile nhướn mày đầy vẻ nhàm chán.
"Jack Sparrow. Con chó săn mới nhất của Chính Quyền Thế Giới." Hắn trầm giọng, khẽ liếc Daz Bonez đang nằm bẹp trên đất.
"Mr. 1, ngươi lại ngủ gật trong lúc làm việc sao?"
"Tôi… xin lỗi… thưa ngài…"
Crocodile quay đi, không thèm để tâm nữa.
"Thật nực cười." Cigar rung nhẹ giữa môi hắn. "Thua dưới tay kẻ thay thế của kẻ thay thế. Ngươi thực sự không biết xấu hổ."
Rồi hắn quay sang tôi, lòng bàn tay bắt đầu tụ cát.
"Còn ngươi, Sparrow bé nhỏ." một cơn lốc xoáy nhỏ hình thành trên tay hắn. "Người chết thì chẳng cần đến quần áo."
Hắn kéo tay về sau!
"Sa-"
"ĐỢI ĐÃ!" Tôi giơ tay chặn lại, khiến hắn khựng lại một chút.
"Trước khi chúng ta đánh nhau- và tin ta đi, chắc chắn chúng ta sẽ đánh – ta chỉ có một câu hỏi."
Tôi giơ một ngón tay.
"Chỉ năm giây thôi! Ta hứa!"
Crocodile im lặng, nhìn tôi chằm chằm, cơn bão cát vẫn quay cuồng trong tay. Đôi mắt hắn gần như gào thét "Nói nhanh."
Tôi hít một hơi sâu…
*"Trong suốt cuộc đời ngươi… từng có thời điểm nào, thông qua phẫu thuật, Trái Ác Quỷ, hay bất cứ lý do gì khác… ngươi từng là phụ nữ?"
9
0
5 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
