0 chữ
Chương 7
Chương 7
Đi du lịch mà còn có lương nữa hehe, quá hời rồi!
Bỗng nhiên, như sực nhớ ra điều gì, hệ thống 122 im lặng một giây.
[... Mà không đúng, nhân vật của cô là “danh viện” mà.]
Tô Bảo Điềm: “?”
[Ngày mai là chương trình bắt đầu rồi, cô tuyệt đối không được để lộ sơ hở. Nếu vỡ lở thân phận không phải danh viện thật, cô sẽ bị cư dân mạng dội gạch. Ba mẹ cô lại phải bán nhà đền bù đấy.]
Trong nguyên tác, đúng là chủ cũ đã để lộ thân phận giả, nhưng cục quản lý xuyên nhanh không yêu cầu cô phải diễn lại y hệt như nguyên bản.
Chỉ cần “diễn” đúng vai trò nữ phụ và giữ vững nhân cách nhân vật là được.
Huống chi đây mới là nhiệm vụ đầu tiên, trong cả cuốn tiểu thuyết ngược này, chủ cũ chỉ là một nhân vật phụ bé tí tẹo, ảnh hưởng tới cốt truyện gần như bằng không.
Nên cũng không có gì đáng lo.
---
Có hậu thuẫn là Tập đoàn Long thị, tổ tiết mục "Người Tình Bí Ẩn" chẳng thiếu ngân sách truyền thông. Một tuần trước đã bắt đầu rầm rộ quảng bá, ngay trước ngày phát sóng đã leo thẳng lên hot search.
Đạo diễn Lý vừa lướt phần bình luận vừa đắc ý rung đùi, có hậu thuẫn từ tập đoàn lớn đúng là không phải lo chuyện “hẻm sâu không ai biết tới”! Chưa phát sóng mà đã nổi rần rần thế này thì đúng là điềm lành!
Nghĩ tới gì đó, đạo diễn mới liếc sang trợ lý: “Khách mời tới đủ chưa?”
Trợ lý cúi đầu nhìn điện thoại: “Ảnh hậu Tiêu thì tối nay bay tới, chắc sáng mai đến đấy, mấy người khác đã có mặt cả rồi... Ờ, còn một người tên là Vân Thanh, nửa tiếng trước nói nhà có việc, mai mới đến được ạ.”
Rõ ràng là cho leo cây mà!
Đạo diễn Lý lập tức sa sầm mặt, định nổi đóa, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó mới lẩm bẩm: “Cái tên này... nghe quen quen ấy nhỉ...”
Vừa nói vừa tiện tay kéo bảng đăng ký xuống.
[Vân Thanh, 24 tuổi, diễn viên, tự chấm nhan sắc 6 điểm.]
Thành thật mà nói thì thông tin quá ít, đoán chừng chỉ là diễn viên quần chúng hạng chót.
Trợ lý lại nhanh chóng nhớ tới lời dặn của sếp bên công ty cô gái này, còn có cả ảnh trích xuất từ camera giám sát nữa.
Anh ta ghé tai đạo diễn thì thầm: “Long tổng từng giúp cô ấy giải vây đấy ạ.”
“... Mẹ kiếp.” Đạo diễn Lý nghẹn họng chửi thầm.
Gì thế này? Đã có quan hệ với Long tổng rồi, còn tham gia show hẹn hò làm gì? Cũng đâu nghe nói Long tổng có sở thích đặc biệt gì đâu chứ!?
Bỗng một âm thanh vang lên, trợ lý nhận được tin nhắn mới trên WeChat, sắc mặt ngay lập tức trở nên vi diệu.
“Lại sao nữa?” Đạo diễn Lý ngẩng đầu, giọng lạnh như băng: “Lại có ai hủy lịch à?”
“Là cô Tô Bảo Điềm kia... yêu cầu chương trình hoàn tiền vé xe đến.”
Đối phương cũng coi như có khí chất, từ điều khoản ghi trong hợp đồng, đến quy định pháp lý về nghĩa vụ của bên A rồi lại chuyển sang chơi bài cảm xúc, kể khổ vì giá vé cao, còn bảo mua được bao nhiêu cân gạo, tiện tay khen luôn ban tổ chức thông minh, hiểu chuyện, đạo diễn từng làm nhiều việc tốt...
Tóm lại một câu: phải thêm tiền.
Tin nhắn dài lê thê, trợ lý xem mà ngớ người.
Trên bảng đăng ký, ngay trước tên Vân Thanh chính là Tô Bảo Điềm.
[Tô Bảo Điềm, 21 tuổi, danh viện, tự chấm nhan sắc 9 điểm]
Thật sự rất hài.
Đạo diễn Lý cười khẩy: “9 điểm? Cô ta tưởng mình là minh tinh chắc?”
Thốt ra một câu châm chọc xong, đạo diễn dụi điếu thuốc, mặt lạnh tanh: “Nói đi, vé thương gia hay hạng nhất? Bao nhiêu?”
Đạo diễn rất muốn xem cái người “mặt dày” này có thể trơ đến mức nào.
“....”
Trợ lý im lặng một giây.
“Ghế ngồi hạng hai, tàu cao tốc, sáu mươi sáu tệ.”
Đạo diễn Lý lập tức đứng phắt dậy, ngây người mở to mắt: “... Danh viện mẹ gì mà chê được sáu mươi sáu tệ hả?!”
Hệ thống 122 ngồi nhìn cô gái nhỏ đang rạng rỡ canh bên chiếc điện thoại, trong lòng lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nghĩ đến việc ký chủ chỉ là tay mơ, sợ cô làm hỏng nhiệm vụ nên cuối cùng hệ thống không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc: [Ký chủ à, cô đang giả danh thiên kim tiểu thư cơ mà, sao lại còn đi đòi… sáu mươi sáu tệ vậy?]
Bỗng nhiên, như sực nhớ ra điều gì, hệ thống 122 im lặng một giây.
[... Mà không đúng, nhân vật của cô là “danh viện” mà.]
Tô Bảo Điềm: “?”
[Ngày mai là chương trình bắt đầu rồi, cô tuyệt đối không được để lộ sơ hở. Nếu vỡ lở thân phận không phải danh viện thật, cô sẽ bị cư dân mạng dội gạch. Ba mẹ cô lại phải bán nhà đền bù đấy.]
Trong nguyên tác, đúng là chủ cũ đã để lộ thân phận giả, nhưng cục quản lý xuyên nhanh không yêu cầu cô phải diễn lại y hệt như nguyên bản.
Chỉ cần “diễn” đúng vai trò nữ phụ và giữ vững nhân cách nhân vật là được.
Huống chi đây mới là nhiệm vụ đầu tiên, trong cả cuốn tiểu thuyết ngược này, chủ cũ chỉ là một nhân vật phụ bé tí tẹo, ảnh hưởng tới cốt truyện gần như bằng không.
---
Có hậu thuẫn là Tập đoàn Long thị, tổ tiết mục "Người Tình Bí Ẩn" chẳng thiếu ngân sách truyền thông. Một tuần trước đã bắt đầu rầm rộ quảng bá, ngay trước ngày phát sóng đã leo thẳng lên hot search.
Đạo diễn Lý vừa lướt phần bình luận vừa đắc ý rung đùi, có hậu thuẫn từ tập đoàn lớn đúng là không phải lo chuyện “hẻm sâu không ai biết tới”! Chưa phát sóng mà đã nổi rần rần thế này thì đúng là điềm lành!
Nghĩ tới gì đó, đạo diễn mới liếc sang trợ lý: “Khách mời tới đủ chưa?”
Trợ lý cúi đầu nhìn điện thoại: “Ảnh hậu Tiêu thì tối nay bay tới, chắc sáng mai đến đấy, mấy người khác đã có mặt cả rồi... Ờ, còn một người tên là Vân Thanh, nửa tiếng trước nói nhà có việc, mai mới đến được ạ.”
Rõ ràng là cho leo cây mà!
Vừa nói vừa tiện tay kéo bảng đăng ký xuống.
[Vân Thanh, 24 tuổi, diễn viên, tự chấm nhan sắc 6 điểm.]
Thành thật mà nói thì thông tin quá ít, đoán chừng chỉ là diễn viên quần chúng hạng chót.
Trợ lý lại nhanh chóng nhớ tới lời dặn của sếp bên công ty cô gái này, còn có cả ảnh trích xuất từ camera giám sát nữa.
Anh ta ghé tai đạo diễn thì thầm: “Long tổng từng giúp cô ấy giải vây đấy ạ.”
“... Mẹ kiếp.” Đạo diễn Lý nghẹn họng chửi thầm.
Gì thế này? Đã có quan hệ với Long tổng rồi, còn tham gia show hẹn hò làm gì? Cũng đâu nghe nói Long tổng có sở thích đặc biệt gì đâu chứ!?
Bỗng một âm thanh vang lên, trợ lý nhận được tin nhắn mới trên WeChat, sắc mặt ngay lập tức trở nên vi diệu.
“Là cô Tô Bảo Điềm kia... yêu cầu chương trình hoàn tiền vé xe đến.”
Đối phương cũng coi như có khí chất, từ điều khoản ghi trong hợp đồng, đến quy định pháp lý về nghĩa vụ của bên A rồi lại chuyển sang chơi bài cảm xúc, kể khổ vì giá vé cao, còn bảo mua được bao nhiêu cân gạo, tiện tay khen luôn ban tổ chức thông minh, hiểu chuyện, đạo diễn từng làm nhiều việc tốt...
Tóm lại một câu: phải thêm tiền.
Tin nhắn dài lê thê, trợ lý xem mà ngớ người.
Trên bảng đăng ký, ngay trước tên Vân Thanh chính là Tô Bảo Điềm.
[Tô Bảo Điềm, 21 tuổi, danh viện, tự chấm nhan sắc 9 điểm]
Thật sự rất hài.
Đạo diễn Lý cười khẩy: “9 điểm? Cô ta tưởng mình là minh tinh chắc?”
Thốt ra một câu châm chọc xong, đạo diễn dụi điếu thuốc, mặt lạnh tanh: “Nói đi, vé thương gia hay hạng nhất? Bao nhiêu?”
Đạo diễn rất muốn xem cái người “mặt dày” này có thể trơ đến mức nào.
“....”
Trợ lý im lặng một giây.
“Ghế ngồi hạng hai, tàu cao tốc, sáu mươi sáu tệ.”
Đạo diễn Lý lập tức đứng phắt dậy, ngây người mở to mắt: “... Danh viện mẹ gì mà chê được sáu mươi sáu tệ hả?!”
Hệ thống 122 ngồi nhìn cô gái nhỏ đang rạng rỡ canh bên chiếc điện thoại, trong lòng lại cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nghĩ đến việc ký chủ chỉ là tay mơ, sợ cô làm hỏng nhiệm vụ nên cuối cùng hệ thống không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc: [Ký chủ à, cô đang giả danh thiên kim tiểu thư cơ mà, sao lại còn đi đòi… sáu mươi sáu tệ vậy?]
8
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
