0 chữ
Chương 22
Chương 22
Nhưng thấy anh ấy vẫn chưa động đậy thì cô gái bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, phẩy nhẹ bàn tay.
Trên cổ tay là sợi dây chuyền bạc mảnh, mỗi động tác lại khẽ lay động, logo ánh lên rồi vụt tắt, Lâm Tư Ngọc nhận ra ngay, đây là mẫu đã lỗi thời, từ giá hai mươi nghìn rớt thảm còn hai nghìn, từ món đồ từng được săn đón giờ lại thành thứ đeo lên cũng bị cười chê.
Nếu mấy tiểu thư nhà họ Lâm thấy cảnh này thì chắc sẽ khinh khỉnh mắng suốt ngày về gu thẩm mỹ của cô.
Giới thượng lưu luôn chê bai mọi thứ lỗi mốt, không đủ sang chảnh, ví như chiếc vòng tay đã quá phổ biến, ví như kiểu gu phô trương như nhà giàu mới nổi, hay như... chính anh ấy.
Nghĩ đến những con người không vui, những ký ức cũ ùa về như làn sương đen tràn ngập không khí, kéo anh ấy xuống tận cùng vực sâu.
Lâm Tư Ngọc chẳng nhận ra rằng tay Tô Bảo Điềm vẫn kiên trì chìa ra, đám quay phim xung quanh cũng bắt đầu thấy ngượng thay.
[Aaaa, mau đeo cho cô ấy đi! Mau lên!]
[Như con mèo con cầm đồ chơi đứng chờ, mà chủ cứ mải chơi game, không chịu chơi cùng nó ấy! Để tôi làm thay cho!]
[Có khi nào anh ấy ngẩn người vì tay vợ xinh quá không…]
[Trên đời còn cặp đôi nào “đâm tim” hơn này nữa không?]
Cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tay kéo Lâm Tư Ngọc về hiện thực.
Tô Bảo Điềm dứt khoát cầm lấy dải ruy băng, đặt lên cổ tay mình rồi kéo tay anh ấy qua, thao tác vụng về như trẻ con để anh ấy giúp cô buộc ruy băng vào cổ tay.
Hội “đẩy thuyền” trong phòng bình luận sắp khóc đến nơi.
Lâm Tư Ngọc cũng vô thức cau mày.
Không phải vì khó chịu mà khi nhìn thấy cô gái trước mặt cúi đầu chăm chú, lần đầu tiên anh ấy cảm nhận một chút áy náy mơ hồ.
Khẽ mím môi, chàng trai nhẹ giọng: “Xin lỗi.”
Những ngón tay thon dài mạnh mẽ đón lấy dải ruy băng, nhẹ nhàng gạt bàn tay nhỏ bé ra, cẩn thận thắt lên cổ tay cô.
Hai máy quay lại siêu biết việc, một máy quay cận, một máy quay xa.
Cô gái trong chiếc váy đỏ kiêu sa rực rỡ, mắt cụp xuống chăm chú nhìn dải ruy băng trên cổ tay, còn ánh mắt lại lén nhìn người đang buộc ruy băng cho mình.
Hơi thở lạnh nhạt, xa cách của chàng trai trẻ bỗng dường như dịu lại, nhuốm chút màu đỏ của cô.
Xét riêng về nhan sắc, hai người quả thực vô cùng xứng đôi.
Anh ấy cẩn thận buộc hai nút, chắc chắn để ruy băng không dễ bị tháo rồi ngừng lại, ngập ngừng nhìn đoạn ruy băng thừa, cuối cùng còn lóng ngóng buộc thành một cái nơ bướm.
Toàn cảnh cộng cận cảnh y như một thước phim thanh xuân ngọt ngào trên màn ảnh.
Bình luận vừa “đẩy thuyền” vừa rơi nước mắt.
[Hu hu hu, cô gái như ngọn lửa, dám yêu dám theo đuổi dù có tổn thương cũng không quay đầu, đúng chất ngôn tình bi thương ngày xưa!]
[Cứu với, rõ ràng ngọt lịm, sao cứ cảm thấy sẽ có drama đau lòng nhỉ!]
[Bà xã cứng rắn quá hả? Càng kí©h thí©ɧ chứ sao!]
[Ơ này, còn ba nam chính dự bị nhé! Đổi nam chính hay “all in” cũng được mà!]
Chỉ có Tô Bảo Điềm là vẫn như không cùng một thế giới.
Cô đang bận suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc.
Vừa rồi Lâm Tư Ngọc nói xin lỗi, là xin lỗi chuyện gì nhỉ? Hay là... cái tên đó định giấu phần thưởng nhiệm vụ một mình ta?
Điều bất ngờ nhất là không những Lâm Tư Ngọc không giữ riêng phần thưởng nhiệm vụ cho mình mà còn đem luôn cả phần của bản thân trao lại cho cô.
Bất ngờ vớ bẫm nên Tô Bảo Điềm sững ra, trong lòng không khỏi thắc mắc rằng trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao?
Cô chậm rãi nhớ lại từng chi tiết trong nhiệm vụ vừa rồi. Lúc có người đến tranh cướp dải ruy băng, cô chỉ biết co rúm nép sau lưng Lâm Tư Ngọc, chiếc sơ mi trắng của anh ấy bị cô siết chặt đến nhăn nhúm cả lại. Khi được anh ấy cõng lên lưng, cô gần như dán chặt lấy anh ấy, bốn chi quấn lấy, ôm chặt cổ anh ấy. chân cũng chẳng ngần ngại quấn quanh eo anh ấy.
Trên cổ tay là sợi dây chuyền bạc mảnh, mỗi động tác lại khẽ lay động, logo ánh lên rồi vụt tắt, Lâm Tư Ngọc nhận ra ngay, đây là mẫu đã lỗi thời, từ giá hai mươi nghìn rớt thảm còn hai nghìn, từ món đồ từng được săn đón giờ lại thành thứ đeo lên cũng bị cười chê.
Nếu mấy tiểu thư nhà họ Lâm thấy cảnh này thì chắc sẽ khinh khỉnh mắng suốt ngày về gu thẩm mỹ của cô.
Giới thượng lưu luôn chê bai mọi thứ lỗi mốt, không đủ sang chảnh, ví như chiếc vòng tay đã quá phổ biến, ví như kiểu gu phô trương như nhà giàu mới nổi, hay như... chính anh ấy.
Nghĩ đến những con người không vui, những ký ức cũ ùa về như làn sương đen tràn ngập không khí, kéo anh ấy xuống tận cùng vực sâu.
[Aaaa, mau đeo cho cô ấy đi! Mau lên!]
[Như con mèo con cầm đồ chơi đứng chờ, mà chủ cứ mải chơi game, không chịu chơi cùng nó ấy! Để tôi làm thay cho!]
[Có khi nào anh ấy ngẩn người vì tay vợ xinh quá không…]
[Trên đời còn cặp đôi nào “đâm tim” hơn này nữa không?]
Cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tay kéo Lâm Tư Ngọc về hiện thực.
Tô Bảo Điềm dứt khoát cầm lấy dải ruy băng, đặt lên cổ tay mình rồi kéo tay anh ấy qua, thao tác vụng về như trẻ con để anh ấy giúp cô buộc ruy băng vào cổ tay.
Hội “đẩy thuyền” trong phòng bình luận sắp khóc đến nơi.
Lâm Tư Ngọc cũng vô thức cau mày.
Không phải vì khó chịu mà khi nhìn thấy cô gái trước mặt cúi đầu chăm chú, lần đầu tiên anh ấy cảm nhận một chút áy náy mơ hồ.
Những ngón tay thon dài mạnh mẽ đón lấy dải ruy băng, nhẹ nhàng gạt bàn tay nhỏ bé ra, cẩn thận thắt lên cổ tay cô.
Hai máy quay lại siêu biết việc, một máy quay cận, một máy quay xa.
Cô gái trong chiếc váy đỏ kiêu sa rực rỡ, mắt cụp xuống chăm chú nhìn dải ruy băng trên cổ tay, còn ánh mắt lại lén nhìn người đang buộc ruy băng cho mình.
Hơi thở lạnh nhạt, xa cách của chàng trai trẻ bỗng dường như dịu lại, nhuốm chút màu đỏ của cô.
Xét riêng về nhan sắc, hai người quả thực vô cùng xứng đôi.
Anh ấy cẩn thận buộc hai nút, chắc chắn để ruy băng không dễ bị tháo rồi ngừng lại, ngập ngừng nhìn đoạn ruy băng thừa, cuối cùng còn lóng ngóng buộc thành một cái nơ bướm.
Toàn cảnh cộng cận cảnh y như một thước phim thanh xuân ngọt ngào trên màn ảnh.
[Hu hu hu, cô gái như ngọn lửa, dám yêu dám theo đuổi dù có tổn thương cũng không quay đầu, đúng chất ngôn tình bi thương ngày xưa!]
[Cứu với, rõ ràng ngọt lịm, sao cứ cảm thấy sẽ có drama đau lòng nhỉ!]
[Bà xã cứng rắn quá hả? Càng kí©h thí©ɧ chứ sao!]
[Ơ này, còn ba nam chính dự bị nhé! Đổi nam chính hay “all in” cũng được mà!]
Chỉ có Tô Bảo Điềm là vẫn như không cùng một thế giới.
Cô đang bận suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc.
Vừa rồi Lâm Tư Ngọc nói xin lỗi, là xin lỗi chuyện gì nhỉ? Hay là... cái tên đó định giấu phần thưởng nhiệm vụ một mình ta?
Điều bất ngờ nhất là không những Lâm Tư Ngọc không giữ riêng phần thưởng nhiệm vụ cho mình mà còn đem luôn cả phần của bản thân trao lại cho cô.
Bất ngờ vớ bẫm nên Tô Bảo Điềm sững ra, trong lòng không khỏi thắc mắc rằng trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao?
Cô chậm rãi nhớ lại từng chi tiết trong nhiệm vụ vừa rồi. Lúc có người đến tranh cướp dải ruy băng, cô chỉ biết co rúm nép sau lưng Lâm Tư Ngọc, chiếc sơ mi trắng của anh ấy bị cô siết chặt đến nhăn nhúm cả lại. Khi được anh ấy cõng lên lưng, cô gần như dán chặt lấy anh ấy, bốn chi quấn lấy, ôm chặt cổ anh ấy. chân cũng chẳng ngần ngại quấn quanh eo anh ấy.
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
