0 chữ
Chương 20
Chương 20
[Phần thưởng nhiệm vụ: 400 điểm]
Các đội khác cũng lần lượt nhận được nhiệm vụ, chủ yếu là nắm tay, nhìn vào mắt nhau, so ra thì nhiệm vụ của đội Rắn lại có mức độ thân mật vượt trội.
Dòng bình luận sôi sục hẳn lên.
[Ôi trời, cho tôi xin một chữ trời! Các đội khác mỗi lần chỉ một nhiệm vụ, riêng đội Rắn một phát hai cái liền!]
[Đội Rắn mà, loài này vốn có hai... ờ, nhiệm vụ lớn hơn thì cũng bình thường thôi (khụ khụ).]
[Hề hề hề, nghe đến “phạt” là thích rồi, nghe đến “nộp phạt” là lạnh sống lưng!]
[Cõng ba mươi phút còn đỡ, bế ba mươi phút chắc mỏi nhừ tay luôn quá!]
[Không đủ sức mà đòi làm bạn trai à? Bế ba mươi phút còn không nổi thì chống đẩy cũng đừng mơ nhé (icon chó cười)!]
Biên tập viên mỉm cười: “Hai bạn may mắn thật đấy, ba tấm thẻ mà chỉ có một cái nhiệm vụ đôi thôi, ba đội còn lại chẳng rút trúng đâu.”
“Nhưng nhiệm vụ đôi thì phần thưởng cũng gấp đôi các đội khác.”
Gấp đôi sao?
Tô Bảo Điềm nhìn chằm chằm vào hai chữ “nộp phạt”, tự dưng thấy chẳng vui nổi.
Phạt cũng gấp đôi luôn mà! Đáng ghét!
Lâm Tư Ngọc lại bình tĩnh đến lạ.
Anh ấy liếc hai tấm thẻ còn lại, dời ánh mắt đi, giọng điềm tĩnh như tiếng ngọc va vào đĩa sứ, mát lạnh rõ ràng.
“Tôi có thể xem nốt hai tấm còn lại không?”
Tia sáng vụt qua, Tô Bảo Điềm bỗng chốc hiểu ra.
Ngay phía sau máy quay, đạo diễn Lý giật mình, vội vã ra hiệu cho biên tập viên rút lui nhưng cô gái đã nhanh như chớp, bước tới một nhịp, tay trái giữ chặt cổ tay biên tập, tay phải như gió lướt qua, nhanh chóng giật lấy hai tấm thẻ còn lại!
Những tấm thẻ biến mất lại xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt thiếu nữ ánh lên rực rỡ khiến Lâm Tư Ngọc thoáng sững sờ.
Dòng bình luận nổ tung như vỡ chợ.
[Trời đất ơi! Vừa rồi là cảnh hành động đặc biệt à?]
[Aaaa con gái tui ngoan quá trời luôn! Đồng đội muốn xem hết các thẻ, cô ấy thật sự lao lên cướp giùm 555, trên đời sao lại có cô bé nhiệt tình thế này chứ!]
[Đôi giày cao gót kia, tôi thật sự lo chị nhà trẹo chân mất thôi.]
[Vừa nãy biên tập còn theo phản xạ lùi lại! Lạ thật, chắc chắn có gì mờ ám rồi!]
Thấy Lâm Tư Ngọc đứng yên bất động, Tô Bảo Điềm bắt đầu sốt ruột nhưng lại chỉ biết cố gắng cất giọng ngọt ngào thúc giục.
“Anh Lâm, anh xem thẻ nhanh đi nào~”
Dòng bình luận lại càng rôm rả:
[...Trời ơi! Tiểu yêu tinh, em lấy mạng tôi đi cho rồi!]
Nhưng phải công nhận là quá ngọt ngào và quá cuốn hút.
Trong đáy mắt Lâm Tư Ngọc thoáng hiện lên một nụ cười rất nhẹ.
Anh ấy không phản đối, lật mấy tấm thẻ, khựng lại rồi hỏi: “Chuyện này là sao?”
Đầu ngón tay dài trắng như ngọc kẹp hai tấm thẻ giống hệt nhau, ánh mắt chàng trai vẫn lạnh nhạt: “Tôi cần một lời giải thích.”
[!!!]
[Ủa mà sao tự dưng tôi thấy chột dạ vậy nè…]
[Mắng tổ chương trình là được rồi, khụ khụ, nhiệm vụ thì khỏi đổi nữa nhé?]
[!!! Không ai thấy giọng anh Lâm Tư Ngọc cuốn cực kỳ à!]
Sau máy quay, mặt đạo diễn Lý đỏ bừng lên.
Làm bao nhiêu chương trình, ông chưa từng gặp khách mời nào vừa thông minh vừa phản ứng nhanh đến mức này! Một người thì đầu óc lanh lẹ, một người thì chẳng biết sợ ai, ai mà chịu nổi chứ?
Nhận được tín hiệu, biên tập viên vội che mặt: “Đạo diễn Lý bảo tôi hỏi ý hai bạn.”
Lâm Tư Ngọc lại nhìn sang Tô Bảo Điềm.
Chàng trai vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng đây là lần đầu anh ấy thực sự đặt đồng đội mình vào mắt: “Cô Tô, chuyện bồi thường, để cô quyết định.”
Với người bình thường thì đây đúng là việc khó xử.
Đòi nhiều thì bị ghét, bị bảo là tham lam, đòi ít lại thành người chịu thiệt! Khán giả bây giờ chỉ thích xem những tình tiết kịch tính, mạnh mẽ!
Cái này đúng là củ khoai nóng bỏng tay.
Nhưng mà Tô tiểu thư lại vui mừng ra mặt!
Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh: “Bồi thường gì cũng được à?”
Biên tập viên lưỡng lự một giây: “Chắc... chắc là được.”
Các đội khác cũng lần lượt nhận được nhiệm vụ, chủ yếu là nắm tay, nhìn vào mắt nhau, so ra thì nhiệm vụ của đội Rắn lại có mức độ thân mật vượt trội.
Dòng bình luận sôi sục hẳn lên.
[Ôi trời, cho tôi xin một chữ trời! Các đội khác mỗi lần chỉ một nhiệm vụ, riêng đội Rắn một phát hai cái liền!]
[Đội Rắn mà, loài này vốn có hai... ờ, nhiệm vụ lớn hơn thì cũng bình thường thôi (khụ khụ).]
[Hề hề hề, nghe đến “phạt” là thích rồi, nghe đến “nộp phạt” là lạnh sống lưng!]
[Cõng ba mươi phút còn đỡ, bế ba mươi phút chắc mỏi nhừ tay luôn quá!]
[Không đủ sức mà đòi làm bạn trai à? Bế ba mươi phút còn không nổi thì chống đẩy cũng đừng mơ nhé (icon chó cười)!]
Biên tập viên mỉm cười: “Hai bạn may mắn thật đấy, ba tấm thẻ mà chỉ có một cái nhiệm vụ đôi thôi, ba đội còn lại chẳng rút trúng đâu.”
Gấp đôi sao?
Tô Bảo Điềm nhìn chằm chằm vào hai chữ “nộp phạt”, tự dưng thấy chẳng vui nổi.
Phạt cũng gấp đôi luôn mà! Đáng ghét!
Lâm Tư Ngọc lại bình tĩnh đến lạ.
Anh ấy liếc hai tấm thẻ còn lại, dời ánh mắt đi, giọng điềm tĩnh như tiếng ngọc va vào đĩa sứ, mát lạnh rõ ràng.
“Tôi có thể xem nốt hai tấm còn lại không?”
Tia sáng vụt qua, Tô Bảo Điềm bỗng chốc hiểu ra.
Ngay phía sau máy quay, đạo diễn Lý giật mình, vội vã ra hiệu cho biên tập viên rút lui nhưng cô gái đã nhanh như chớp, bước tới một nhịp, tay trái giữ chặt cổ tay biên tập, tay phải như gió lướt qua, nhanh chóng giật lấy hai tấm thẻ còn lại!
Những tấm thẻ biến mất lại xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt thiếu nữ ánh lên rực rỡ khiến Lâm Tư Ngọc thoáng sững sờ.
[Trời đất ơi! Vừa rồi là cảnh hành động đặc biệt à?]
[Aaaa con gái tui ngoan quá trời luôn! Đồng đội muốn xem hết các thẻ, cô ấy thật sự lao lên cướp giùm 555, trên đời sao lại có cô bé nhiệt tình thế này chứ!]
[Đôi giày cao gót kia, tôi thật sự lo chị nhà trẹo chân mất thôi.]
[Vừa nãy biên tập còn theo phản xạ lùi lại! Lạ thật, chắc chắn có gì mờ ám rồi!]
Thấy Lâm Tư Ngọc đứng yên bất động, Tô Bảo Điềm bắt đầu sốt ruột nhưng lại chỉ biết cố gắng cất giọng ngọt ngào thúc giục.
“Anh Lâm, anh xem thẻ nhanh đi nào~”
Dòng bình luận lại càng rôm rả:
[...Trời ơi! Tiểu yêu tinh, em lấy mạng tôi đi cho rồi!]
Nhưng phải công nhận là quá ngọt ngào và quá cuốn hút.
Trong đáy mắt Lâm Tư Ngọc thoáng hiện lên một nụ cười rất nhẹ.
Đầu ngón tay dài trắng như ngọc kẹp hai tấm thẻ giống hệt nhau, ánh mắt chàng trai vẫn lạnh nhạt: “Tôi cần một lời giải thích.”
[!!!]
[Ủa mà sao tự dưng tôi thấy chột dạ vậy nè…]
[Mắng tổ chương trình là được rồi, khụ khụ, nhiệm vụ thì khỏi đổi nữa nhé?]
[!!! Không ai thấy giọng anh Lâm Tư Ngọc cuốn cực kỳ à!]
Sau máy quay, mặt đạo diễn Lý đỏ bừng lên.
Làm bao nhiêu chương trình, ông chưa từng gặp khách mời nào vừa thông minh vừa phản ứng nhanh đến mức này! Một người thì đầu óc lanh lẹ, một người thì chẳng biết sợ ai, ai mà chịu nổi chứ?
Nhận được tín hiệu, biên tập viên vội che mặt: “Đạo diễn Lý bảo tôi hỏi ý hai bạn.”
Lâm Tư Ngọc lại nhìn sang Tô Bảo Điềm.
Chàng trai vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng đây là lần đầu anh ấy thực sự đặt đồng đội mình vào mắt: “Cô Tô, chuyện bồi thường, để cô quyết định.”
Với người bình thường thì đây đúng là việc khó xử.
Đòi nhiều thì bị ghét, bị bảo là tham lam, đòi ít lại thành người chịu thiệt! Khán giả bây giờ chỉ thích xem những tình tiết kịch tính, mạnh mẽ!
Cái này đúng là củ khoai nóng bỏng tay.
Nhưng mà Tô tiểu thư lại vui mừng ra mặt!
Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh: “Bồi thường gì cũng được à?”
Biên tập viên lưỡng lự một giây: “Chắc... chắc là được.”
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
