0 chữ
Chương 18
Chương 18
Hôm sau, Tang Triết không nói gì về vụ Tô Minh Dạ nữa. Hắn vẫn là Tang Triết lạnh lùng, ngồi dựa ghế, mắt dán vào sách, bên cạnh tay hắn là một cái kẹp sách có in hình cỏ bốn lá, tượng trưng cho sự may mắn. Đó là món quà sinh nhật mà lần trước Hạ Tử Lan tặng cho hắn, tuy không phải là thứ đắt tiền, nhưng tấm lòng trong đó lại hơn cả trăm món quà độc lạ trong buổi tiệc hôm đó. Thỉnh thoảng hắn lại vuốt ve miếng kẹp sách, trên mặt vẫn không có biểu cảm nào nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng, như thể sợ nếu mạnh tay thì sẽ làm hư món quà đầu tiên Tử Lan tặng hắn.
Cả lớp đều thấy hôm nay hắn hơi khác.
Không phải nụ cười, hắn không bao giờ cười.
Mà là khóe môi hơi cong lên một chút, như ai đó vừa tặng hắn vé số độc đắc vậy.
Lạc Vân — bạn dưới bàn hắn — thì thầm: "Này, Tang thiếu đang vui hả?"
Tang Triết liếc xéo: "Làm gì có."
Nhưng mấy con chữ hắn gõ trong tin nhắn gửi đi lại nói khác:
— Tối qua tôi ngủ không được, vì tôi rất vui.
Hạ Tử Lan đọc xong, tai hơi đỏ lên.
---
Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ.
Hạ Tử Lan che ô, đứng đợi trước cổng trường. Tang Triết đi từ xa tới, cặp sách trên vai, áo khoác đen, dáng người cao cao lặng lẽ nổi bật giữa dòng người vội vã.
"Tớ tưởng cậu về rồi."
"Về một mình? Không có ai che ô." Tang Triết bình thản đáp.
Hạ Tử Lan định đưa ô cho hắn, nhưng hắn lắc đầu: "Cứ che cho cậu đi."
Và thế là, Tang Triết bước sát lại, cánh tay vòng ra sau cậu, nửa ô cho cậu, hắn dính mưa nửa người.
Hạ Tử Lan hơi nhón chân, chạm khăn giấy lên tóc hắn.
"Ngốc."
"Không sao, tôi ướt chút cũng được. Miễn là cậu không sao."
Câu nói ấy rất nhỏ, chìm vào giữa tiếng mưa. Nhưng đủ để tim Hạ Tử Lan bỗng dưng muốn chạy loạn trong l*иg ngực.
Buổi tối, Tang Triết lại nhắn tin.
— Nếu hôm đó cậu gật đầu với cậu ta thì sao?
— Thì chắc buổi chiều cậu ấy đang cõng tớ về dưới mưa.
— ...
— Đùa thôi.
— Tớ không thể gật đầu được, vì trong lòng tớ, đã có người mình thích rồi.
Bên kia im lặng lâu hơn bình thường.
Hạ Tử Lan đang định gõ thêm gì đó, thì màn hình sáng lên:
— Mai 6h30 sáng, trước cổng nhà cậu. Tôi đưa cậu đi học.
— Hử? Tớ tự đi được mà.
— Không được, không ai được đυ.ng vào Omega của tôi nữa.
— ...
— À không. Ý là... bạn thân của tôi.
Hạ Tử Lan nhìn tin nhắn, môi cong lên không kiềm xuống được.
Tang Triết có thể vẫn đóng vai một Alpha lạnh lùng, nhưng lần đầu tiên, cậu thấy hắn luống cuống như một đứa trẻ không biết giấu hộp kẹo mình thích ở đâu.
Cuối tuần, trời hửng nắng sau chuỗi ngày mưa lất phất. Sáng thứ bảy, Hạ Tử Lan đứng ở trạm xe buýt, balo nhỏ đeo trên vai, tay ôm chiếc bánh ngọt mua từ cửa hàng gần trường. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng vàng nhạt rơi trên tóc, đôi mắt lấp lánh ánh lên một vẻ dịu dàng khó diễn tả.
Ngồi trên chuyến xe khách nhỏ về cách trường học gần 10 phút, Hạ Tử Lan thϊếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, xe đã đến nơi.
Trước mắt cậu là con hẻm nhỏ, đến ngã rẽ khu chung cư dần hiện lên trước mắt cậu. Hạ Tử Lan đeo cặp sách đi bộ đến, lòng bỗng nhẹ như gió.
Cậu vừa bước đến cổng, cánh cửa đã bật mở.
"Mẹ ơi! Con về rồi này!"
Bà Hạ — mẹ Tử Lan — từ trong bếp chạy ra, tay vẫn còn dính bột mì. "Tử Lan! Con trai của mẹ!"
Cậu chưa kịp phản ứng thì đã bị mẹ ôm chầm lấy, vỗ nhẹ sau lưng như thể vẫn còn là đứa bé mười tuổi nghịch ngợm ngày nào.
"Hôm nay ba mẹ đều nghỉ, chúng ta ăn một bữa cơm đàng hoàng nhé, nhìn còn gầy đi rồi này..."
"Con ăn đầy đủ mà, mẹ đừng lo!"
"Không lo sao được! Để mẹ gọi ba con mua thêm gà tươi! Tối nay hầm canh nấm cho con!"
Hạ Tử Lan cười, kéo cặp sách vào sân, vừa đi vừa gật đầu với từng lời mẹ nói.
Trong nhà, ông Hạ — ba của Hạ Tử Lan — đang lau lại chiếc xe đạp cũ. Thấy con trai bước vào, ông nheo mắt cười:
"Ồ, nhóc con của ba về rồi đấy à."
"Ba!" Hạ Tử Lan bật cười, ôm lấy ba từ phía sau. Cậu luôn cảm thấy an toàn khi ngửi thấy mùi dầu nhớt nhẹ và hương sách quen thuộc từ người ba hiền lành ấy.
Bữa tối hôm đó là một bàn thức ăn đầy đủ: canh gà nấm, trứng cuộn tôm, đậu sốt cà chua và món cá chiên giòn ruộm cậu thích nhất. Hạ Tử Lan ăn ngon lành, vừa ăn vừa kể chuyện trường lớp, kể về các bạn cùng lớp, cả mấy lần suýt trễ học vì mưa.
Tuy ngày nào cậu cũng về nhà, nhưng ba mẹ luôn bận rộn ít có thời gian sum vầy như hôm nay.
"Có ai hay giúp con không? Con mới chuyển tới, có thân với ai chưa?" Mẹ Hạ hỏi, giọng dịu dàng.
Hạ Tử Lan do dự một chút, rồi khẽ nói: "Có một người, là bạn cùng bàn của con... tên là Tang Triết."
Hai mắt mẹ Hạ sáng lên: "Tang Triết? Là Alpha à?"
"Dạ. Alpha. Nhưng cậu ấy... không giống mọi người nghĩ về Alpha đâu. Cậu ấy ít nói, nhưng rất quan tâm đến người khác." Hạ Tử Lan vừa nói vừa cúi xuống gắp miếng đậu.
"Ồ." Ba Hạ cười cười: "Ba mẹ không lo chuyện giới tính đâu, miễn con thấy an toàn và vui vẻ là được."
Câu nói ấy nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, nhưng ấm áp đến mức làm mắt Hạ Tử Lan cay cay.
Cả lớp đều thấy hôm nay hắn hơi khác.
Không phải nụ cười, hắn không bao giờ cười.
Mà là khóe môi hơi cong lên một chút, như ai đó vừa tặng hắn vé số độc đắc vậy.
Lạc Vân — bạn dưới bàn hắn — thì thầm: "Này, Tang thiếu đang vui hả?"
Nhưng mấy con chữ hắn gõ trong tin nhắn gửi đi lại nói khác:
— Tối qua tôi ngủ không được, vì tôi rất vui.
Hạ Tử Lan đọc xong, tai hơi đỏ lên.
---
Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ.
Hạ Tử Lan che ô, đứng đợi trước cổng trường. Tang Triết đi từ xa tới, cặp sách trên vai, áo khoác đen, dáng người cao cao lặng lẽ nổi bật giữa dòng người vội vã.
"Tớ tưởng cậu về rồi."
"Về một mình? Không có ai che ô." Tang Triết bình thản đáp.
Hạ Tử Lan định đưa ô cho hắn, nhưng hắn lắc đầu: "Cứ che cho cậu đi."
Và thế là, Tang Triết bước sát lại, cánh tay vòng ra sau cậu, nửa ô cho cậu, hắn dính mưa nửa người.
Hạ Tử Lan hơi nhón chân, chạm khăn giấy lên tóc hắn.
"Ngốc."
"Không sao, tôi ướt chút cũng được. Miễn là cậu không sao."
Câu nói ấy rất nhỏ, chìm vào giữa tiếng mưa. Nhưng đủ để tim Hạ Tử Lan bỗng dưng muốn chạy loạn trong l*иg ngực.
— Nếu hôm đó cậu gật đầu với cậu ta thì sao?
— Thì chắc buổi chiều cậu ấy đang cõng tớ về dưới mưa.
— ...
— Đùa thôi.
— Tớ không thể gật đầu được, vì trong lòng tớ, đã có người mình thích rồi.
Bên kia im lặng lâu hơn bình thường.
Hạ Tử Lan đang định gõ thêm gì đó, thì màn hình sáng lên:
— Mai 6h30 sáng, trước cổng nhà cậu. Tôi đưa cậu đi học.
— Hử? Tớ tự đi được mà.
— Không được, không ai được đυ.ng vào Omega của tôi nữa.
— ...
— À không. Ý là... bạn thân của tôi.
Hạ Tử Lan nhìn tin nhắn, môi cong lên không kiềm xuống được.
Tang Triết có thể vẫn đóng vai một Alpha lạnh lùng, nhưng lần đầu tiên, cậu thấy hắn luống cuống như một đứa trẻ không biết giấu hộp kẹo mình thích ở đâu.
Cuối tuần, trời hửng nắng sau chuỗi ngày mưa lất phất. Sáng thứ bảy, Hạ Tử Lan đứng ở trạm xe buýt, balo nhỏ đeo trên vai, tay ôm chiếc bánh ngọt mua từ cửa hàng gần trường. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng vàng nhạt rơi trên tóc, đôi mắt lấp lánh ánh lên một vẻ dịu dàng khó diễn tả.
Trước mắt cậu là con hẻm nhỏ, đến ngã rẽ khu chung cư dần hiện lên trước mắt cậu. Hạ Tử Lan đeo cặp sách đi bộ đến, lòng bỗng nhẹ như gió.
Cậu vừa bước đến cổng, cánh cửa đã bật mở.
"Mẹ ơi! Con về rồi này!"
Bà Hạ — mẹ Tử Lan — từ trong bếp chạy ra, tay vẫn còn dính bột mì. "Tử Lan! Con trai của mẹ!"
Cậu chưa kịp phản ứng thì đã bị mẹ ôm chầm lấy, vỗ nhẹ sau lưng như thể vẫn còn là đứa bé mười tuổi nghịch ngợm ngày nào.
"Hôm nay ba mẹ đều nghỉ, chúng ta ăn một bữa cơm đàng hoàng nhé, nhìn còn gầy đi rồi này..."
"Con ăn đầy đủ mà, mẹ đừng lo!"
"Không lo sao được! Để mẹ gọi ba con mua thêm gà tươi! Tối nay hầm canh nấm cho con!"
Hạ Tử Lan cười, kéo cặp sách vào sân, vừa đi vừa gật đầu với từng lời mẹ nói.
Trong nhà, ông Hạ — ba của Hạ Tử Lan — đang lau lại chiếc xe đạp cũ. Thấy con trai bước vào, ông nheo mắt cười:
"Ồ, nhóc con của ba về rồi đấy à."
"Ba!" Hạ Tử Lan bật cười, ôm lấy ba từ phía sau. Cậu luôn cảm thấy an toàn khi ngửi thấy mùi dầu nhớt nhẹ và hương sách quen thuộc từ người ba hiền lành ấy.
Bữa tối hôm đó là một bàn thức ăn đầy đủ: canh gà nấm, trứng cuộn tôm, đậu sốt cà chua và món cá chiên giòn ruộm cậu thích nhất. Hạ Tử Lan ăn ngon lành, vừa ăn vừa kể chuyện trường lớp, kể về các bạn cùng lớp, cả mấy lần suýt trễ học vì mưa.
Tuy ngày nào cậu cũng về nhà, nhưng ba mẹ luôn bận rộn ít có thời gian sum vầy như hôm nay.
"Có ai hay giúp con không? Con mới chuyển tới, có thân với ai chưa?" Mẹ Hạ hỏi, giọng dịu dàng.
Hạ Tử Lan do dự một chút, rồi khẽ nói: "Có một người, là bạn cùng bàn của con... tên là Tang Triết."
Hai mắt mẹ Hạ sáng lên: "Tang Triết? Là Alpha à?"
"Dạ. Alpha. Nhưng cậu ấy... không giống mọi người nghĩ về Alpha đâu. Cậu ấy ít nói, nhưng rất quan tâm đến người khác." Hạ Tử Lan vừa nói vừa cúi xuống gắp miếng đậu.
"Ồ." Ba Hạ cười cười: "Ba mẹ không lo chuyện giới tính đâu, miễn con thấy an toàn và vui vẻ là được."
Câu nói ấy nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, nhưng ấm áp đến mức làm mắt Hạ Tử Lan cay cay.
6
0
2 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
