TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Lộc Dao lập tức tỉnh táo, vội vàng tránh sang một bên: “Không sốt nữa rồi, mời vào.”

Bác sĩ Phùng lấy thiết bị ra kiểm tra định kỳ, đo lại nhiệt độ cơ thể. Quản gia mang theo một ấm trà hoa, rót cho cả Lộc Dao và bác sĩ mỗi người một chén.

Lộc Dao khẽ nói cảm ơn. Bác sĩ Phùng trầm ngâm giây lát rồi nói: “Chỉ số pheromone trong cơ thể cậu có sự dao động.”

Cả Lộc Dao và quản gia đều đồng loạt nhìn sang bác sĩ. Ông kiểm tra lại dữ liệu rồi nghiêm túc nói: “Căng thẳng và cảm lạnh đúng là nguyên nhân gây sốt, nhưng chỉ số pheromone của cậu dao động từ thấp đến cao liên tục trong vài ngày qua, đó cũng là lý do gây thay đổi thân nhiệt. Vì cậu vừa đồng hành cùng Phó tổng vượt qua kỳ mẫn cảm, nên hiện tượng này cũng có thể xem là bình thường. Tuy nhiên, dao động quá nhiều trong thời gian ngắn như vậy thì tôi khuyên cậu nên đến bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn.”

Lộc Dao nghiêm túc hỏi: “Loại dao động này sẽ gây ra hậu quả gì không?”

“Rối loạn pheromone trong cơ thể có thể dẫn đến nhiều bệnh lý liên quan.” Bác sĩ Phùng giải thích.

“Dù cậu là beta thì cũng nên chú ý.”

Rối loạn pheromone? Nhưng Lộc Dao đâu có pheromone.

Cậu không muốn đến bệnh viện, không muốn vì chuyện này mà bị người khác bàn tán. Cậu đoán lần này mình bị ảnh hưởng có lẽ là do Phó Yến Hoài pheromone của anh là cấp S, lại còn có chứng kháng pheromone omega, nên việc cậu bị tác động mạnh cũng là điều bình thường.

Lộc Dao rất tự tin về bản thân, một beta thì tuyệt đối không thể bị rối loạn pheromone.

Quản gia đứng bên lặng lẽ lắng nghe và ghi nhớ lời bác sĩ. Bác sĩ Phùng nói thêm vài điều cần lưu ý, thấy tình trạng tổng thể của Lộc Dao không nghiêm trọng nên cũng rời đi.

Trà hoa ấm áp và dễ uống, Lộc Dao không nhận ra mình đã uống hết một lượng khá nhiều.

Quản gia cất tờ bảng số liệu bác sĩ vừa ghi xong, sau đó nhìn Lộc Dao hỏi: “Còn một tiếng nữa là Phó tổng về đến nhà, cậu có muốn dùng bữa tối cùng Phó tổng không?”

Khi mới kết hôn với Phó Yến Hoài, từng có một khoảng thời gian Lộc Dao ăn tối cùng anh. Cậu đã rất cố gắng để đến gần Phó Yến Hoài, nhưng dù hai người có ngồi cùng một bàn, họ vẫn như sống trong hai thế giới khác nhau. Phó Yến Hoài lúc nào cũng chỉ ăn phần của mình, suốt cả bữa cơm không hề trò chuyện, thậm chí chẳng thèm nhìn nhau. Dù Lộc Dao cẩn thận tìm cách gợi chuyện, cũng chẳng ai đáp lại.

Ăn xong, Phó Yến Hoài sẽ lập tức rời đi. Sau hai lần như vậy, Lộc Dao hiểu rằng mình không nên làm người khác chán ghét thêm nữa.

6

0

4 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.