0 chữ
Chương 24
Chương 24: Cơn sốt của em không bình thường
Giờ cách bình minh cũng không còn bao lâu, hơn nữa lúc này trên người Lộc Dao vẫn còn vương chút hương thơm ngọt ngào.
Một khi đã phá lệ lần đầu, thì sẽ có vô số lần tiếp theo. Trong cơn mê man, Lộc Dao lại một lần nữa quay về giường của Phó Yến Hoài. Anh im lặng trong bóng tối nhìn cậu một lúc, rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Lộc Dao không ngủ quá lâu, cậu bị đè đến mức không thở nổi mà tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, đầu cậu đau như búa bổ. Căn phòng tối om, Lộc Dao ngơ ngác vài giây cũng không nhận ra mình đang ở đâu.
Cậu chớp mắt mấy cái, cố phân biệt khung cảnh trước mắt. Sao căn phòng này lại rộng vậy, đây không phải phòng của cậu.
Cánh tay đặt trên eo Lộc Dao đột nhiên siết lại, khiến cậu cứng đờ quay đầu nhìn.
Giọng Phó Yến Hoài vẫn còn khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, anh nhắm mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Nhiệt độ cơ thể Lộc Dao vừa nguội đi lại lập tức bốc lên, mãi đến lúc này cậu mới nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay của Phó Yến Hoài. Cậu cố gắng nhìn rõ đồng hồ: “Bảy giờ... hai mươi.”
Không biết Phó Yến Hoài đã yên lặng mở mắt từ khi nào. Hương ngọt nhàn nhạt trên người Lộc Dao tối qua giờ đã tan biến, hương tuyết tùng cũng nhạt dần.
Tuy chưa ngủ đủ, nhưng sau đêm qua, pheromone của anh đã được xoa dịu hoàn toàn, anh lấy lại vẻ điềm tĩnh và lạnh nhạt thường ngày.
Lộc Dao lo sợ, cậu nghĩ rằng mình sắp bị anh mỉa mai như mọi khi, nhưng ngoài dự đoán, Phó Yến Hoài lại hỏi thăm sức khỏe của cậu.
“Cơn sốt của em không bình thường.” Phó Yến Hoài xuống giường, chậm rãi bật hệ thống điều khiển thông minh, rèm cửa mở ra, ánh sáng chiếu vào khiến Lộc Dao theo phản xạ nheo mắt lại.
“Hôm nay tôi sẽ bảo bác sĩ Phùng đến kiểm tra thêm lần nữa, dạo này đừng ra ngoài, nghỉ ngơi cho tốt.”
Lúc này, Phó Yến Hoài như trở về dáng vẻ khi hai người mới bàn chuyện hôn nhân. Chỉ toàn là xa cách, lịch sự nhưng đầy kiêu ngạo.
Tuy Phó Yến Hoài chỉ khó chịu hơn vào kỳ nhạy cảm, nhưng Lộc Dao giờ cũng không dám nằm lì thêm, trong lòng cậu tràn đầy cảm giác tội lỗi, như thể đang chiếm lấy nơi không thuộc về mình.
“Có lẽ là do ngủ không ngon thôi.” Giọng Lộc Dao đã khản đặc, cậu khẽ ho một tiếng rồi nói: “Thật ra không cần làm phiền bác sĩ cũng được.”
Phó Yến Hoài không để ý lời cậu, một khi anh đã quyết thì không ai thay đổi được.
“Ngày nào cũng dậy giờ này à? Công việc của em bắt đầu sớm thế sao?”
Lộc Dao sững người. Phó Yến Hoài chưa từng chủ động nhắc đến công việc ở tiệm bánh của cậu, mà cậu cũng luôn cố tránh thời gian anh có mặt ở biệt thự để rời đi. Lộc Dao thầm biết Phó Yến Hoài không tán thành công việc này, thậm chí khinh thường, nhưng đây là lần đầu hai người công khai nhắc đến chuyện đó.
Một khi đã phá lệ lần đầu, thì sẽ có vô số lần tiếp theo. Trong cơn mê man, Lộc Dao lại một lần nữa quay về giường của Phó Yến Hoài. Anh im lặng trong bóng tối nhìn cậu một lúc, rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Lộc Dao không ngủ quá lâu, cậu bị đè đến mức không thở nổi mà tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, đầu cậu đau như búa bổ. Căn phòng tối om, Lộc Dao ngơ ngác vài giây cũng không nhận ra mình đang ở đâu.
Cậu chớp mắt mấy cái, cố phân biệt khung cảnh trước mắt. Sao căn phòng này lại rộng vậy, đây không phải phòng của cậu.
Cánh tay đặt trên eo Lộc Dao đột nhiên siết lại, khiến cậu cứng đờ quay đầu nhìn.
Giọng Phó Yến Hoài vẫn còn khàn khàn vì chưa tỉnh ngủ, anh nhắm mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Không biết Phó Yến Hoài đã yên lặng mở mắt từ khi nào. Hương ngọt nhàn nhạt trên người Lộc Dao tối qua giờ đã tan biến, hương tuyết tùng cũng nhạt dần.
Tuy chưa ngủ đủ, nhưng sau đêm qua, pheromone của anh đã được xoa dịu hoàn toàn, anh lấy lại vẻ điềm tĩnh và lạnh nhạt thường ngày.
Lộc Dao lo sợ, cậu nghĩ rằng mình sắp bị anh mỉa mai như mọi khi, nhưng ngoài dự đoán, Phó Yến Hoài lại hỏi thăm sức khỏe của cậu.
“Cơn sốt của em không bình thường.” Phó Yến Hoài xuống giường, chậm rãi bật hệ thống điều khiển thông minh, rèm cửa mở ra, ánh sáng chiếu vào khiến Lộc Dao theo phản xạ nheo mắt lại.
Lúc này, Phó Yến Hoài như trở về dáng vẻ khi hai người mới bàn chuyện hôn nhân. Chỉ toàn là xa cách, lịch sự nhưng đầy kiêu ngạo.
Tuy Phó Yến Hoài chỉ khó chịu hơn vào kỳ nhạy cảm, nhưng Lộc Dao giờ cũng không dám nằm lì thêm, trong lòng cậu tràn đầy cảm giác tội lỗi, như thể đang chiếm lấy nơi không thuộc về mình.
“Có lẽ là do ngủ không ngon thôi.” Giọng Lộc Dao đã khản đặc, cậu khẽ ho một tiếng rồi nói: “Thật ra không cần làm phiền bác sĩ cũng được.”
Phó Yến Hoài không để ý lời cậu, một khi anh đã quyết thì không ai thay đổi được.
“Ngày nào cũng dậy giờ này à? Công việc của em bắt đầu sớm thế sao?”
Lộc Dao sững người. Phó Yến Hoài chưa từng chủ động nhắc đến công việc ở tiệm bánh của cậu, mà cậu cũng luôn cố tránh thời gian anh có mặt ở biệt thự để rời đi. Lộc Dao thầm biết Phó Yến Hoài không tán thành công việc này, thậm chí khinh thường, nhưng đây là lần đầu hai người công khai nhắc đến chuyện đó.
7
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
