0 chữ
Chương 8
Quyển 1 - Chương 8: Thanh xuân vườn trường 8
Cậu lại bò đến bên cửa sổ khi Tống Phù đang luyện viết chữ, nhìn chằm chằm vào những giọt mưa đang đập lách tách lên lớp kính, lẩm bẩm một câu:
“Anh không thích trời mưa.”
Tống Phù cũng chẳng thích chút nào.
Hiếm khi mùa đông ở đây lại mưa lớn như vậy. Đêm qua đã có một trận mưa to, sau đó ngừng lại, mặt đất đóng một lớp băng mỏng. Đến trưa lại bắt đầu mưa tiếp.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mẹ Tống hớt ha hớt hải thở hổn hển xuất hiện ở cửa.
Bà trông rất sốt ruột, nhanh chóng chạy đến chỗ hai đứa nhỏ. Nhưng khi đối diện với ánh mắt ngây thơ, mịt mờ của bọn trẻ, bà lại nghẹn lời, không biết nên mở miệng thế nào.
Im lặng một lúc, bà khẽ thở dài một tiếng, khàn giọng nói:
“Tiểu Dã… mẹ con…”
“Đã qua đời rồi.”
Qua đời là gì? Từ Dã không hiểu. Một nỗi hoang mang mơ hồ bao trùm lấy cậu, mà chẳng có ai đến giải thích cho cậu biết điều đó có nghĩa gì. Ngay sau đó, một trợ lý bước đến, định bế cậu lên, vừa nói gì đó như “hỏa táng”, “gặp lần cuối”…
Từ Dã siết chặt tay Tống Phù, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt nhỏ.
Tống Phù cũng không kìm được mà nức nở, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Một người, nói đi là đi… Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi đối mặt thật sự, lòng vẫn nặng trĩu.
Đứng trước cửa, cô đưa chiếc ô nhỏ dành riêng của mình cho Từ Dã, nghẹn ngào nói:
“Từ Dã, cậu… đừng để bị ướt mưa.”
Mưa liên miên.
Đứng ở cửa một lúc, từng luồng từng luồng gió lạnh thấm thẳng vào tận xương sống, khiến Tống Phù cũng không nhịn được mà rùng mình.
Tiễn người đi rồi, Tống Phù ngồi thu mình trên ghế sofa. Đối diện là mẹ Tống, lúc thì thở dài, lúc lại lau nước mắt, giọng nghẹn ngào cảm thán sự đời vô thường:
"Hôm qua dì ấy còn kể với mẹ là đã chuẩn bị hết quà sinh nhật cho Tiểu Dã từ giờ đến năm mười tám tuổi rồi. Rồi còn nói định viết thư cho thằng bé nữa, vậy mà…"
Mẹ Tống không thể nói tiếp, chỉ biết rấm rứt lau nước mắt. Ba Tống ngồi bên cạnh, ôm vai vợ an ủi:
"Nghe nói là lúc ấy là vì cứu một đứa trẻ."
Mẹ Tống khẽ thở dài, gượng nén nỗi buồn, rồi cúi xuống bế lên Tống Phù đang khóc đỏ mắt:
"Cục cưng, con lên ngủ một lát đi."
Mẹ Từ Dã qua đời đúng vào hôm trước sinh nhật cậu. Buổi tiệc đã chuẩn bị xong xuôi đành phải hủy bỏ trong im lặng. Từ phòng mình, Tống Phù có thể nhìn rõ cổng lớn nhà họ Từ qua khung cửa sổ. Cô cứ thế tựa người nơi khung cửa, mãi đến khuya mới thấy Từ Dã được người lớn đưa về nhà.
Từ Dã nắm chặt chiếc ô nhỏ mà cô đã đưa, cúi đầu lẽo đẽo theo sau người lớn. Dù có ô nhưng nhìn cậu vẫn bị dầm mưa không ít, cả người nhỏ thó co ro.
Tống Phù khẽ dùng ngón tay vẽ một khuôn mặt nhỏ đang khóc lên lớp sương mờ trên ô cửa kính.
“Anh không thích trời mưa.”
Tống Phù cũng chẳng thích chút nào.
Hiếm khi mùa đông ở đây lại mưa lớn như vậy. Đêm qua đã có một trận mưa to, sau đó ngừng lại, mặt đất đóng một lớp băng mỏng. Đến trưa lại bắt đầu mưa tiếp.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mẹ Tống hớt ha hớt hải thở hổn hển xuất hiện ở cửa.
Bà trông rất sốt ruột, nhanh chóng chạy đến chỗ hai đứa nhỏ. Nhưng khi đối diện với ánh mắt ngây thơ, mịt mờ của bọn trẻ, bà lại nghẹn lời, không biết nên mở miệng thế nào.
Im lặng một lúc, bà khẽ thở dài một tiếng, khàn giọng nói:
“Tiểu Dã… mẹ con…”
Qua đời là gì? Từ Dã không hiểu. Một nỗi hoang mang mơ hồ bao trùm lấy cậu, mà chẳng có ai đến giải thích cho cậu biết điều đó có nghĩa gì. Ngay sau đó, một trợ lý bước đến, định bế cậu lên, vừa nói gì đó như “hỏa táng”, “gặp lần cuối”…
Từ Dã siết chặt tay Tống Phù, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt nhỏ.
Tống Phù cũng không kìm được mà nức nở, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Một người, nói đi là đi… Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi đối mặt thật sự, lòng vẫn nặng trĩu.
Đứng trước cửa, cô đưa chiếc ô nhỏ dành riêng của mình cho Từ Dã, nghẹn ngào nói:
“Từ Dã, cậu… đừng để bị ướt mưa.”
Mưa liên miên.
Đứng ở cửa một lúc, từng luồng từng luồng gió lạnh thấm thẳng vào tận xương sống, khiến Tống Phù cũng không nhịn được mà rùng mình.
"Hôm qua dì ấy còn kể với mẹ là đã chuẩn bị hết quà sinh nhật cho Tiểu Dã từ giờ đến năm mười tám tuổi rồi. Rồi còn nói định viết thư cho thằng bé nữa, vậy mà…"
Mẹ Tống không thể nói tiếp, chỉ biết rấm rứt lau nước mắt. Ba Tống ngồi bên cạnh, ôm vai vợ an ủi:
"Nghe nói là lúc ấy là vì cứu một đứa trẻ."
Mẹ Tống khẽ thở dài, gượng nén nỗi buồn, rồi cúi xuống bế lên Tống Phù đang khóc đỏ mắt:
"Cục cưng, con lên ngủ một lát đi."
Mẹ Từ Dã qua đời đúng vào hôm trước sinh nhật cậu. Buổi tiệc đã chuẩn bị xong xuôi đành phải hủy bỏ trong im lặng. Từ phòng mình, Tống Phù có thể nhìn rõ cổng lớn nhà họ Từ qua khung cửa sổ. Cô cứ thế tựa người nơi khung cửa, mãi đến khuya mới thấy Từ Dã được người lớn đưa về nhà.
Tống Phù khẽ dùng ngón tay vẽ một khuôn mặt nhỏ đang khóc lên lớp sương mờ trên ô cửa kính.
5
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
