0 chữ
Chương 24
Quyển 1 - Chương 24: Thanh xuân vườn trường 24
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về hàng ghế phía sau. Ai nấy đều mang vẻ mặt phức tạp, cạnh tranh bao lâu nay, không ngờ cuối cùng lại bị một học sinh mới đến đánh bại. Cảm giác buồn bực như cả trường đều thua.
Mà lúc này, Tống Phù lại vừa bước vào lớp.
Cô cầm chiếc ly không có nước, vừa mới đi rót một ít, nhìn thấy một nhóm người tụ tập ở bục giảng, liền dừng bước hỏi:
“Có điểm rồi à?”
Lớp trưởng cầm bảng điểm, như thể đang cầm củ khoai nóng bỏng tay, mặt mày khó xử:
“Có rồi, nhưng mà…” Cậu không biết phải mở lời sao cho khéo.
Bạn ngồi bàn trước của Tống Phù cũng lộ ra vẻ khó xử:
“Thật ra thì, một lần kiểm tra tuần thôi mà, có gì đáng lo đâu. Kết quả có dao động chút cũng là bình thường. Bài thi lần này không được chuyên nghiệp lắm, mấy cái hình còn mờ tịt, phần trắc nghiệm thì có mấy câu y hệt nhau…”
“Lâu lâu có lần không ổn định, không sao đâu.”
Cô bạn nói rất nhiều, còn chưa dứt lời thì một bạn khác hóng chuyện đã thẳng thắn nói toáng lên:
“Tống Phù, lần này không phải cậu đứng nhất trường.”
Tống Phù há hốc miệng, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi, đưa tay ra:
“Đưa bảng điểm cho tôi.”
Lớp trưởng lập tức đưa bảng điểm cho cô.
Đúng như hệ thống đã tính, thành tích giữa Tống Phù và Chúc Thần Khê không chênh lệch quá nhiều.
Hai người đều nằm trong top đầu, chỉ chênh nhau có ba điểm. Mà thực tế, ba điểm ấy chẳng thể nói lên điều gì rõ ràng. Nhưng mà nếu thi đại học, thì có thể cùng trường cùng chuyên ngành, chỉ là khác thứ tự xếp hạng mà thôi.
Tống Phù cầm tờ phiếu điểm mỏng, hàng mi dài và dày khẽ rũ xuống che đi ánh mắt. Cô nhẹ giọng đọc tên đầu tiên in rõ trên trang giấy, cái tên xếp trước tên cô:
“Chúc Thần Khê.”
Đọc gằn từng chữ.
“Ai vậy?”
“Là người đang ngồi cạnh Từ Dã đấy.”
“À, biết rồi.”
Sắc mặt Tống Phù không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt nâu nhạt sâu thẳm bị hàng mi rậm che đi, ánh lên vẻ âm trầm. Cô nhìn chăm chú vào Chúc Thần Khê thật lâu, ánh nhìn rõ ràng mang ý “Tôi nhớ kỹ cậu rồi”.
Đúng lúc ấy, Chúc Thần Khê cũng ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Người đầu tiên dời ánh mắt đi là Chúc Thần Khê. Bởi lẽ, người bên cạnh cô Từ Dã vừa tỉnh ngủ, làm ra động tĩnh.
Khi Tống Dã chú ý đến tầm mắt Tống Phù thì cô đã ngồi lại chỗ mình, cậu không hiểu chuyện gì bèn hỏi người bên cạnh:
“Cô ấy nhìn cậu làm gì thế?”
Ngữ điệu ấy nghe như đang nghi ngờ Chúc Thần Khê nói linh tinh. Chúc Thần Khê cất bài thi đã làm xong, kẹp vào tập tài liệu, giọng nói nhàn nhạt không buồn để tâm:
“Có thể vì tôi giành hạng nhất chăng.”
Từ Dã hơi sửng sốt:
“Hạng nhất gì cơ?”
Chúc Thần Khê đáp lại rất bình thản:
“Kỳ kiểm tra tuần này, tôi đứng đầu.”
Từ Dã ngẩn người, bất giác quay sang nhìn về phía Tống Phù. Góc nhìn của cậu không thuận lợi, chỉ thấy được sườn mặt trắng trẻo, điềm tĩnh của cô, không thể thể thấy cảm xúc tiêu cực.
Hình như… đây là lần đầu tiên Tống Phù không giành được hạng nhất.
Một người luôn đặt mục tiêu giành hạng nhất như cô, ngay cả trong lời ước sinh nhật cũng kiên trì với điều đó, lần này lại bị người khác vượt mặt. Thế thì cô sẽ thế nào đây?
Hàng lông mày của Từ Dã khẽ nhíu lại, ngón trỏ dài gõ nhẹ lên mặt bàn, tiết tấu lộ rõ vẻ bực bội.
“Chúc Thần Khê, là cậu đúng không?”
Một bạn học nghiêng người sang hỏi, giọng đầy hứng thú:
“Tôi còn chưa hỏi cậu chuyển từ trường nào đến đấy. Ghê thật, mới vào đã đứng nhất rồi. Có phương pháp học tập đặc biệt gì à?”
“Ui chao, lần đổi chỗ ngồi này cậu định ngồi chỗ nào? Hay là hai đứa mình ngồi cùng bàn đi?”
Mà lúc này, Tống Phù lại vừa bước vào lớp.
Cô cầm chiếc ly không có nước, vừa mới đi rót một ít, nhìn thấy một nhóm người tụ tập ở bục giảng, liền dừng bước hỏi:
“Có điểm rồi à?”
Lớp trưởng cầm bảng điểm, như thể đang cầm củ khoai nóng bỏng tay, mặt mày khó xử:
“Có rồi, nhưng mà…” Cậu không biết phải mở lời sao cho khéo.
Bạn ngồi bàn trước của Tống Phù cũng lộ ra vẻ khó xử:
“Thật ra thì, một lần kiểm tra tuần thôi mà, có gì đáng lo đâu. Kết quả có dao động chút cũng là bình thường. Bài thi lần này không được chuyên nghiệp lắm, mấy cái hình còn mờ tịt, phần trắc nghiệm thì có mấy câu y hệt nhau…”
Cô bạn nói rất nhiều, còn chưa dứt lời thì một bạn khác hóng chuyện đã thẳng thắn nói toáng lên:
“Tống Phù, lần này không phải cậu đứng nhất trường.”
Tống Phù há hốc miệng, gương mặt đầy vẻ không thể tin nổi, đưa tay ra:
“Đưa bảng điểm cho tôi.”
Lớp trưởng lập tức đưa bảng điểm cho cô.
Đúng như hệ thống đã tính, thành tích giữa Tống Phù và Chúc Thần Khê không chênh lệch quá nhiều.
Hai người đều nằm trong top đầu, chỉ chênh nhau có ba điểm. Mà thực tế, ba điểm ấy chẳng thể nói lên điều gì rõ ràng. Nhưng mà nếu thi đại học, thì có thể cùng trường cùng chuyên ngành, chỉ là khác thứ tự xếp hạng mà thôi.
Tống Phù cầm tờ phiếu điểm mỏng, hàng mi dài và dày khẽ rũ xuống che đi ánh mắt. Cô nhẹ giọng đọc tên đầu tiên in rõ trên trang giấy, cái tên xếp trước tên cô:
Đọc gằn từng chữ.
“Ai vậy?”
“Là người đang ngồi cạnh Từ Dã đấy.”
“À, biết rồi.”
Sắc mặt Tống Phù không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt nâu nhạt sâu thẳm bị hàng mi rậm che đi, ánh lên vẻ âm trầm. Cô nhìn chăm chú vào Chúc Thần Khê thật lâu, ánh nhìn rõ ràng mang ý “Tôi nhớ kỹ cậu rồi”.
Đúng lúc ấy, Chúc Thần Khê cũng ngước mắt lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Người đầu tiên dời ánh mắt đi là Chúc Thần Khê. Bởi lẽ, người bên cạnh cô Từ Dã vừa tỉnh ngủ, làm ra động tĩnh.
Khi Tống Dã chú ý đến tầm mắt Tống Phù thì cô đã ngồi lại chỗ mình, cậu không hiểu chuyện gì bèn hỏi người bên cạnh:
“Cô ấy nhìn cậu làm gì thế?”
Ngữ điệu ấy nghe như đang nghi ngờ Chúc Thần Khê nói linh tinh. Chúc Thần Khê cất bài thi đã làm xong, kẹp vào tập tài liệu, giọng nói nhàn nhạt không buồn để tâm:
Từ Dã hơi sửng sốt:
“Hạng nhất gì cơ?”
Chúc Thần Khê đáp lại rất bình thản:
“Kỳ kiểm tra tuần này, tôi đứng đầu.”
Từ Dã ngẩn người, bất giác quay sang nhìn về phía Tống Phù. Góc nhìn của cậu không thuận lợi, chỉ thấy được sườn mặt trắng trẻo, điềm tĩnh của cô, không thể thể thấy cảm xúc tiêu cực.
Hình như… đây là lần đầu tiên Tống Phù không giành được hạng nhất.
Một người luôn đặt mục tiêu giành hạng nhất như cô, ngay cả trong lời ước sinh nhật cũng kiên trì với điều đó, lần này lại bị người khác vượt mặt. Thế thì cô sẽ thế nào đây?
Hàng lông mày của Từ Dã khẽ nhíu lại, ngón trỏ dài gõ nhẹ lên mặt bàn, tiết tấu lộ rõ vẻ bực bội.
“Chúc Thần Khê, là cậu đúng không?”
Một bạn học nghiêng người sang hỏi, giọng đầy hứng thú:
“Tôi còn chưa hỏi cậu chuyển từ trường nào đến đấy. Ghê thật, mới vào đã đứng nhất rồi. Có phương pháp học tập đặc biệt gì à?”
“Ui chao, lần đổi chỗ ngồi này cậu định ngồi chỗ nào? Hay là hai đứa mình ngồi cùng bàn đi?”
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
