TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Quyển 1 - Chương 11: Thanh xuân vườn trường 11

Người lớn đang trò chuyện dưới lầu lập tức chạy lên, người đi đầu là mẹ Tống. Bà vội vã nắm lấy tay Từ Dã, lo lắng nói:

“Sao lại bị thương thế này? Mau băng bó đi đã!”

Dì giúp việc rối như gà mắc tóc, không biết phải giải thích từ đâu. Vẫn là Tống Phù lên tiếng thay:

“Dì ấy vô tình đυ.ng trúng cậu ấy, cái đĩa rơi xuống vỡ, Từ Dã ngã trúng mảnh sứ.”

Cả nhà rối tung lên, đến khi vết thương của Từ Dã được xử lý ổn thỏa, người lớn hai nhà mới bắt đầu xin lỗi lẫn nhau. Bố mẹ Tống thì xin lỗi vì khiến Từ Dã bị thương, còn bố cậu thì tiếc cho cái đĩa cổ bị vỡ. Mỗi bên chịu một phần trách nhiệm, ai gánh vác phần người đấy. Dì giúp việc thở phào nhẹ nhõm, liên tục xin lỗi rồi quay lại lầu hai dọn dẹp mảnh vỡ.

Trên sofa vẫn còn một người phụ nữ xa lạ, nhìn dịu dàng mà xinh đẹp. Khi thấy ánh mắt Tống Phù, dì ta mỉm cười gật đầu.

[Mẹ kế của nam chính.]

Một dòng nhắc nhở hiện lên trong tầm nhìn của Tống Phù.

“Từ Dã, sau này đi đứng nhớ cẩn thận hơn, biết chưa?” Bố Từ nghiêm giọng dạy dỗ con trai.

Mẹ Tống ngăn lại:

“Thằng bé cũng bị thương.”

Tống Phù ngồi cạnh Từ Dã, thấy cậu bé chớp chớp mắt như đang suy nghĩ gì đó.

Rất nhanh thôi, cô đã đoán được cậu đang nghĩ gì…

“Sao lại ra nông nỗi này?” Mẹ Tống thất kinh khi thấy đầu gối và bàn tay Từ Dã đều trầy xước: “Ngã kiểu gì mà thảm thế này?”

Từ hôm đó trở đi, Từ Dã không chỉ bị thương nhiều hơn, mà tính cách cũng bắt đầu thay đổi kỳ lạ. Cậu như cố tình chống đối người lớn, nghe nói hôm qua còn quăng cả đôi giày mới và quần áo bố vừa mua vào hồ bơi sau nhà. Bị mắng cũng chẳng sợ, bộ dạng y như heo chết chẳng sợ nước sôi.

Nghe mẹ Tống hỏi, Từ Dã lắc lắc chiếc xe trượt scooter trong tay, hờ hững trả lời:

“Con đang tập cái này.” Rồi quay sang hỏi Tống Phù: “Em có muốn thử không?”

Tống Phù lập xin tha cho kẻ bất tài.

Cô cau mày hỏi:

“Sao cậu không mang đồ bảo hộ?”

Từ Dã bĩu môi:

“Vậy thì còn gì thú vị nữa.”

Mẹ Tống kéo cậu bé bướng bỉnh đi băng bó.

Tống Phù theo sau một chút, thì gặp mẹ kế của Từ Dã đang đi ra ngoài.

Người phụ nữ ấy mỉm cười với cô, vẫy tay gọi:

“Cháu đáng yêu thật đấy, có muốn chụp quảng cáo với dì không? Sau này chắc chắn sẽ có nhiều người thích cháu lắm.”

Tống Phù lắc đầu, nghiêm túc đáp:

“Cháu muốn đi học. Cháu muốn đứng nhất toàn trường.”

Người phụ nữ kia bị chọc cười, tuy có hơi tiếc nuối nhưng cũng không ép buộc gì, chỉ nhẹ nhàng rút một đóa hoa từ bó hoa ra, cài lên tóc Tống Phù, mỉm cười cổ vũ:

“Cố lên, cục cưng xinh đẹp.”

Sau đó, cô ấy lên xe rời đi.

Tống Phù khẽ sờ đóa hoa vừa được cài lên đầu, trong lòng bắt đầu rà soát thiết lập nhân vật của người phụ nữ này trong cốt truyện.

Trước tiên, cô ấy tuyệt đối không phải người độc ác gì lắm. Giữa cô ta và ba nam chính không có bao nhiêu tình cảm, chỉ là một cuộc hôn nhân liên kết vì lợi ích, thậm chí còn chưa tổ chức lễ cưới. Thế nên, đối với cậu con trai trên danh nghĩa kia, cô ta lại càng không có tình cảm gì.

Tuy vậy, cô ta cũng không phải người hay khắt khe với trẻ con. Cô chọn cách làm lơ, dù sao thì ngay cả cha ruột của đứa trẻ cũng chẳng mấy quan tâm đến nó, cô chỉ là mẹ kế lại càng không có lý do để yêu thương.

Can thiệp chuyện người khác chưa từng là phong cách của cô.

5

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.