0 chữ
Chương 50
Chương 50
Lý Mỹ nhân lập tức hăng hái hẳn lên, nàng ta như thể đang thay Giang Bảo lâm bất bình mà nói: “Dù Chử Tài nhân đã lâu không gặp Hoàng thượng, nhưng Giang Bảo lâm cũng hiếm khi có cơ hội đồng hành cùng Hoàng thượng. Việc làm của Chử Tài nhân thế này, e là có chút không phải đạo.”
Một câu nói mập mờ châm chọc cả hai người, đến Giang Bảo lâm cũng không thấy vui nổi.
Chử Thanh Oản nhấp một ngụm trà, chỉ khẽ cười: “Lý Mỹ nhân nói đùa rồi. Người trách tần thϊếp không phải đạo, là cho rằng tần thϊếp không nên đồng ý lời mời của Hoàng thượng cùng người du hồ, hay là cảm thấy Hoàng thượng làm sai?”
Lý Mỹ nhân nghẹn lời.
Nàng ta nào dám nói Hoàng thượng sai? Còn việc Chử Tài nhân không nên nhận lời? Hoàng thượng mời, ai dám từ chối?
Thế nên, Chử Thanh Oản nói nàng ta đang nói đùa cũng không sai.
Lý Mỹ nhân thầm hừ một tiếng trong lòng. Lại thêm một kẻ miệng lưỡi sắc sảo. Nghĩ đến việc vị phân hiện tại của nàng đã ngang bằng với mình, cuối cùng Lý Mỹ nhân đành không tiếp tục nữa, chỉ cười gượng: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, Chử Tài nhân đừng để tâm.”
Giang Bảo lâm cảm thấy không nỡ nhìn, thầm mắng Lý Mỹ nhân cũng chỉ là một kẻ vô dụng, chuyên thích gây chuyện khắp nơi, gặp phải người cứng cỏi thì lập tức rút lui.
Ánh mắt nàng ta đảo qua một lượt, dừng lại ở Cố Mỹ nhân, người từ nãy đến giờ chưa nói lời nào, rồi chậm rãi mở miệng: “Chỉ là thấy tiếc cho Cố Mỹ nhân, hôm qua đã chuẩn bị kỹ lưỡng để du hồ, vậy mà cuối cùng lại thất vọng trở về.”
Một câu “Thất vọng trở về” của nàng ta đã trực tiếp kéo Cố Mỹ nhân vào vòng xoáy này.
Chử Thanh Oản hơi nhíu mày.
Giang Bảo lâm thấy vậy, khóe môi lặng lẽ cong lên. Nàng ta không thể đối phó được với Chử Thanh Oản, Lý Mỹ nhân cũng chẳng hữu dụng, nhưng thân phận của Cố Mỹ nhân thì luôn đủ sức nặng. Nàng ta không tin Cố Mỹ nhân lại là kẻ tính tình như bùn đất, hôm qua bị phá hỏng hứng thú, chẳng lẽ trong lòng không có chút oán giận nào?
Nhưng Cố Mỹ nhân thật sự chẳng có chút oán hận nào, khi bị nhắc đến, nàng ta suýt nữa thì bị sặc nước trà.
Cố Mỹ nhân thật lòng không ngờ, nàng ta đã yên tĩnh và khiêm tốn đến thế, vậy mà vẫn có người nhớ tới mình.
Nàng ta đặt chén trà xuống, đối diện với ánh mắt của Giang Bảo lâm, gương mặt đầy vẻ mờ mịt giải thích: “Không có gì gọi là mất hứng, hôm qua là do ta có việc riêng nên mới xin trở về cung trước. Chuyện du hồ chỉ là chuyện nhỏ, lúc nào đi cũng được.”
Dường như lo rằng có người không tin, hoặc là Giang Bảo lâm sẽ còn kéo nàng ta vào vòng tranh chấp, Cố Mỹ nhân lại bổ sung: “Hôm nay ta đã sai cung nhân chuẩn bị lại rồi.”
Giang Bảo lâm có chút mất mặt, gượng ép lên tiếng: “Thì ra là vậy, là tần thϊếp nghĩ nhiều rồi.”
Cố Mỹ nhân lặng lẽ uống trà, không tranh luận gì thêm với lời của Giang Bảo lâm.
Chử Thanh Oản cũng không khỏi nhìn về phía Cố Mỹ nhân, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ trong hậu cung này lại có người giữ được bản sắc riêng như vậy.
Cố Mỹ nhân nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của nàng. Dù là Giang Bảo lâm hay Chử Tài nhân, nàng ta đều không muốn có dây dưa gì cả.
Lời nói của Cố Mỹ nhân khiến trong điện lại rơi vào tĩnh lặng. Mọi người hiểu được hôm nay không thể xem được trò vui, cũng lần lượt thu lại khí thế, cho đến khi Chu Quý phi bước ra thông báo tin Chử Thanh Oản được tấn vị.
Bầu không khí trong điện lại đổi khác.
Dù là Du phi cũng không khỏi hơi nheo mắt. Một lát sau, nàng ta bật cười khẽ: “Hoàng thượng thật là thương yêu Chử Mỹ nhân.”
Nếu là người khác nói, câu này chẳng có gì lạ, nhưng lời ấy phát ra từ Du phi, khiến mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Nói đến ân sủng trong cung, ai có thể so được với Du phi?
Chử Thanh Oản cũng bất giác căng thẳng, nàng cụp mi mắt, dịu giọng đáp: “Nương nương quá lời, tần thϊếp không dám nhận.”
Một câu nói mập mờ châm chọc cả hai người, đến Giang Bảo lâm cũng không thấy vui nổi.
Chử Thanh Oản nhấp một ngụm trà, chỉ khẽ cười: “Lý Mỹ nhân nói đùa rồi. Người trách tần thϊếp không phải đạo, là cho rằng tần thϊếp không nên đồng ý lời mời của Hoàng thượng cùng người du hồ, hay là cảm thấy Hoàng thượng làm sai?”
Lý Mỹ nhân nghẹn lời.
Nàng ta nào dám nói Hoàng thượng sai? Còn việc Chử Tài nhân không nên nhận lời? Hoàng thượng mời, ai dám từ chối?
Thế nên, Chử Thanh Oản nói nàng ta đang nói đùa cũng không sai.
Giang Bảo lâm cảm thấy không nỡ nhìn, thầm mắng Lý Mỹ nhân cũng chỉ là một kẻ vô dụng, chuyên thích gây chuyện khắp nơi, gặp phải người cứng cỏi thì lập tức rút lui.
Ánh mắt nàng ta đảo qua một lượt, dừng lại ở Cố Mỹ nhân, người từ nãy đến giờ chưa nói lời nào, rồi chậm rãi mở miệng: “Chỉ là thấy tiếc cho Cố Mỹ nhân, hôm qua đã chuẩn bị kỹ lưỡng để du hồ, vậy mà cuối cùng lại thất vọng trở về.”
Một câu “Thất vọng trở về” của nàng ta đã trực tiếp kéo Cố Mỹ nhân vào vòng xoáy này.
Giang Bảo lâm thấy vậy, khóe môi lặng lẽ cong lên. Nàng ta không thể đối phó được với Chử Thanh Oản, Lý Mỹ nhân cũng chẳng hữu dụng, nhưng thân phận của Cố Mỹ nhân thì luôn đủ sức nặng. Nàng ta không tin Cố Mỹ nhân lại là kẻ tính tình như bùn đất, hôm qua bị phá hỏng hứng thú, chẳng lẽ trong lòng không có chút oán giận nào?
Nhưng Cố Mỹ nhân thật sự chẳng có chút oán hận nào, khi bị nhắc đến, nàng ta suýt nữa thì bị sặc nước trà.
Cố Mỹ nhân thật lòng không ngờ, nàng ta đã yên tĩnh và khiêm tốn đến thế, vậy mà vẫn có người nhớ tới mình.
Nàng ta đặt chén trà xuống, đối diện với ánh mắt của Giang Bảo lâm, gương mặt đầy vẻ mờ mịt giải thích: “Không có gì gọi là mất hứng, hôm qua là do ta có việc riêng nên mới xin trở về cung trước. Chuyện du hồ chỉ là chuyện nhỏ, lúc nào đi cũng được.”
Giang Bảo lâm có chút mất mặt, gượng ép lên tiếng: “Thì ra là vậy, là tần thϊếp nghĩ nhiều rồi.”
Cố Mỹ nhân lặng lẽ uống trà, không tranh luận gì thêm với lời của Giang Bảo lâm.
Chử Thanh Oản cũng không khỏi nhìn về phía Cố Mỹ nhân, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ trong hậu cung này lại có người giữ được bản sắc riêng như vậy.
Cố Mỹ nhân nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của nàng. Dù là Giang Bảo lâm hay Chử Tài nhân, nàng ta đều không muốn có dây dưa gì cả.
Lời nói của Cố Mỹ nhân khiến trong điện lại rơi vào tĩnh lặng. Mọi người hiểu được hôm nay không thể xem được trò vui, cũng lần lượt thu lại khí thế, cho đến khi Chu Quý phi bước ra thông báo tin Chử Thanh Oản được tấn vị.
Bầu không khí trong điện lại đổi khác.
Dù là Du phi cũng không khỏi hơi nheo mắt. Một lát sau, nàng ta bật cười khẽ: “Hoàng thượng thật là thương yêu Chử Mỹ nhân.”
Nếu là người khác nói, câu này chẳng có gì lạ, nhưng lời ấy phát ra từ Du phi, khiến mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Nói đến ân sủng trong cung, ai có thể so được với Du phi?
Chử Thanh Oản cũng bất giác căng thẳng, nàng cụp mi mắt, dịu giọng đáp: “Nương nương quá lời, tần thϊếp không dám nhận.”
11
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
