0 chữ
Chương 47
Chương 47
Dứt lời, y chẳng buồn ngoái lại nhìn Tô tần một cái, nắm tay nàng mà đi thẳng về phía Ngọc Quỳnh Uyển.
Còn chuyện sinh thần của Tô tần ư?
Hậu cung này ai mà chẳng có sinh thần, chẳng lẽ mỗi người y đều phải đích thân bầu bạn?
Y lớn lên trong hoàng cung, điều không tin nhất chính là hai chữ trùng hợp. Khi tâm trạng y tốt, đương nhiên sẽ để ý đến những toan tính khéo léo của kẻ dưới để lấy lòng mình.
Nhưng Tô tần đã không chọn đúng thời điểm.
Nàng ta cũng đã quá đề cao chính mình.
Khi Chử Thanh Oản và Tư Nghiễn Hằng xoay người rời đi, nàng ngoái đầu liếc nhìn Tô tần một cái. Tô tần vẫn đứng yên tại chỗ, không động đậy. Chử Thanh Oản thu lại ánh mắt, không nhịn được mà hơi cau mày.
Nàng và Tô tần cùng ở một cung, địa vị của Tô tần còn cao hơn nàng. Nếu Tô tần có ý gây khó dễ, e rằng sau này nàng sẽ chẳng dễ sống.
Chử Thanh Oản hiểu rất rõ cách duy nhất để hóa giải cục diện như vậy.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ: “Đi đường mà tâm hồn treo ngược cành cây, không sợ ngã à?”
Chử Thanh Oản thu lại tâm thần, cúi đầu, giọng nàng khẽ khàng, nhưng vẫn lọt thẳng vào tai Tư Nghiễn Hằng: “Có Hoàng thượng ở đây, người sẽ che chở cho tần thϊếp.”
Nàng như đang trả lời câu hỏi của y, nhưng lại có vẻ mang theo ẩn ý.
Tư Nghiễn Hằng khẽ nhướng mày, đang tâng bốc y sao?
Sau lưng hai người, Tô tần vẫn đứng đó rất lâu, lâu đến mức Thanh Li không nhịn được lên tiếng đầy lo lắng: “Chủ tử?”
L*иg đèn nơi góc tường cửa cung dần mờ đi, xung quanh chìm trong tĩnh mịch, những âm thanh náo động đã theo bước Tư Nghiễn Hằng và Chử Thanh Oản rời xa.
Thanh Li ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm nghĩ, có lẽ đúng là thu đã về rồi, đêm nay lạnh thật đấy.
Tô tần cũng cảm thấy lạnh. Nàng ta lắng nghe tiếng canh gác vang vọng ngoài cung, ngẩng đầu nhìn trời, trăng mờ sao thưa, giọng nàng ta rất nhẹ, rất nhẹ: “Giờ nào rồi?”
Sống mũi Thanh Li cay xè, nàng ta cúi đầu cố nén tiếng nức, sợ cảm xúc của mình lây sang chủ tử. Nàng ta hít sâu một hơi, giả vờ như không có chuyện gì: “... Giờ Hợi rồi ạ.”
Cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được nói: “Chủ tử, chúng ta về thôi, nô tỳ nấu mì trường thọ cho người ăn, đừng đợi nữa.”
Nàng ta lại nói: “Hôm nay là sinh thần của người, người phải vui vẻ chứ.”
Những ngày sau còn dài lắm, con người sao có thể mãi sống trong quá khứ? Nếu chủ tử cứ mãi u uất, quãng đời dài đằng đẵng nơi cung đình này, rốt cuộc phải chịu đựng thế nào đây?
Thật lâu sau, cả Ngọc Quỳnh Uyển đã chìm vào yên ắng, cuối cùng Tô tần cũng xoay người.
Nàng ta nhìn về phía Trường Xuân Hiên, nơi ấy nàng vẫn chưa quay về, cung nữ vẫn còn cầm đèn l*иg chờ nàng. Trường Xuân Hiên rõ ràng còn sáng đèn, nhưng ánh sáng ấy lại lạnh lẽo đến lạ.
Ngọc Quỳnh Uyển.
Ngay khi Tư Nghiễn Hằng bước vào nội điện, y đã thấy trên bàn gỗ lê vàng là những món ăn được bày biện tỉ mỉ, bên cạnh còn có một hộp thức ăn đặt riêng.
Tụng Hạ nhanh tay lẹ mắt mang bát cháo hạt sen ra.
Tư Nghiễn Hằng thoáng buồn cười, nhưng y không bật cười thành tiếng.
Cháo hạt sen thì có gì đặc biệt?
Người sáng suốt đều hiểu rõ, câu nói của y lúc trưa, chẳng qua chỉ là ngầm báo cho Chử Thanh Oản biết, tối nay y sẽ đến Ngọc Quỳnh Uyển.
Nếu nàng không hiểu thì thôi, nhưng nàng hiểu. Chính khoảnh khắc mập mờ ấy khiến y, trước khi trời kịp tối hẳn, đã bảo Ngụy Tự Minh chuẩn bị khởi giá vào hậu cung.
Cháo hạt sen chỉ là cái cớ, y vốn chẳng hề thích món này.
Nhưng có người lại coi lời y là chuyện quan trọng, nghiêm túc chuẩn bị, ai mà không thích cảm giác đó chứ?
Chử Thanh Oản là người như thế nào, bảo nàng ngây thơ, chính Tư Nghiễn Hằng cũng không tin. Nhưng có đôi khi những tâm tư nhỏ của nàng lại vừa khéo đến mức khiến y cảm thấy nàng là người biết thuận theo lòng người.
Còn chuyện sinh thần của Tô tần ư?
Hậu cung này ai mà chẳng có sinh thần, chẳng lẽ mỗi người y đều phải đích thân bầu bạn?
Y lớn lên trong hoàng cung, điều không tin nhất chính là hai chữ trùng hợp. Khi tâm trạng y tốt, đương nhiên sẽ để ý đến những toan tính khéo léo của kẻ dưới để lấy lòng mình.
Nhưng Tô tần đã không chọn đúng thời điểm.
Nàng ta cũng đã quá đề cao chính mình.
Khi Chử Thanh Oản và Tư Nghiễn Hằng xoay người rời đi, nàng ngoái đầu liếc nhìn Tô tần một cái. Tô tần vẫn đứng yên tại chỗ, không động đậy. Chử Thanh Oản thu lại ánh mắt, không nhịn được mà hơi cau mày.
Nàng và Tô tần cùng ở một cung, địa vị của Tô tần còn cao hơn nàng. Nếu Tô tần có ý gây khó dễ, e rằng sau này nàng sẽ chẳng dễ sống.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ: “Đi đường mà tâm hồn treo ngược cành cây, không sợ ngã à?”
Chử Thanh Oản thu lại tâm thần, cúi đầu, giọng nàng khẽ khàng, nhưng vẫn lọt thẳng vào tai Tư Nghiễn Hằng: “Có Hoàng thượng ở đây, người sẽ che chở cho tần thϊếp.”
Nàng như đang trả lời câu hỏi của y, nhưng lại có vẻ mang theo ẩn ý.
Tư Nghiễn Hằng khẽ nhướng mày, đang tâng bốc y sao?
Sau lưng hai người, Tô tần vẫn đứng đó rất lâu, lâu đến mức Thanh Li không nhịn được lên tiếng đầy lo lắng: “Chủ tử?”
L*иg đèn nơi góc tường cửa cung dần mờ đi, xung quanh chìm trong tĩnh mịch, những âm thanh náo động đã theo bước Tư Nghiễn Hằng và Chử Thanh Oản rời xa.
Thanh Li ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm nghĩ, có lẽ đúng là thu đã về rồi, đêm nay lạnh thật đấy.
Sống mũi Thanh Li cay xè, nàng ta cúi đầu cố nén tiếng nức, sợ cảm xúc của mình lây sang chủ tử. Nàng ta hít sâu một hơi, giả vờ như không có chuyện gì: “... Giờ Hợi rồi ạ.”
Cuối cùng nàng ta cũng không nhịn được nói: “Chủ tử, chúng ta về thôi, nô tỳ nấu mì trường thọ cho người ăn, đừng đợi nữa.”
Nàng ta lại nói: “Hôm nay là sinh thần của người, người phải vui vẻ chứ.”
Những ngày sau còn dài lắm, con người sao có thể mãi sống trong quá khứ? Nếu chủ tử cứ mãi u uất, quãng đời dài đằng đẵng nơi cung đình này, rốt cuộc phải chịu đựng thế nào đây?
Thật lâu sau, cả Ngọc Quỳnh Uyển đã chìm vào yên ắng, cuối cùng Tô tần cũng xoay người.
Ngọc Quỳnh Uyển.
Ngay khi Tư Nghiễn Hằng bước vào nội điện, y đã thấy trên bàn gỗ lê vàng là những món ăn được bày biện tỉ mỉ, bên cạnh còn có một hộp thức ăn đặt riêng.
Tụng Hạ nhanh tay lẹ mắt mang bát cháo hạt sen ra.
Tư Nghiễn Hằng thoáng buồn cười, nhưng y không bật cười thành tiếng.
Cháo hạt sen thì có gì đặc biệt?
Người sáng suốt đều hiểu rõ, câu nói của y lúc trưa, chẳng qua chỉ là ngầm báo cho Chử Thanh Oản biết, tối nay y sẽ đến Ngọc Quỳnh Uyển.
Nếu nàng không hiểu thì thôi, nhưng nàng hiểu. Chính khoảnh khắc mập mờ ấy khiến y, trước khi trời kịp tối hẳn, đã bảo Ngụy Tự Minh chuẩn bị khởi giá vào hậu cung.
Cháo hạt sen chỉ là cái cớ, y vốn chẳng hề thích món này.
Nhưng có người lại coi lời y là chuyện quan trọng, nghiêm túc chuẩn bị, ai mà không thích cảm giác đó chứ?
Chử Thanh Oản là người như thế nào, bảo nàng ngây thơ, chính Tư Nghiễn Hằng cũng không tin. Nhưng có đôi khi những tâm tư nhỏ của nàng lại vừa khéo đến mức khiến y cảm thấy nàng là người biết thuận theo lòng người.
7
0
1 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
