TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Tối qua Chử Thanh Oản không ngủ ngon, giờ trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng quay về ngủ bù, hoàn toàn không có tâm tư ở lại xem trò cười của Đỗ Tài nhân.

Trì Xuân cũng biết nàng mệt mỏi, đợi nàng ngủ rồi còn đặc biệt dặn dò người trong cung phải giữ yên tĩnh.

Sau khi nàng ngủ say, trong hậu cung lan truyền chuyện Đỗ Tài nhân và Hà Tu dung xảy ra xung đột, khiến người người bàn tán xôn xao.

Từ Ninh Cung.

Gương mặt người ngồi ở vị trí chủ vị lạnh như băng, chuỗi Phật châu trong tay “Bốp” một tiếng bị ném xuống đất, bà ta giận đến mức không thể kiềm chế: “Đồ ngu xuẩn!”

Chu ma ma thở dài một tiếng, cúi người nhặt chuỗi Phật châu lên.

Bà ta nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đỗ Tài nhân tuổi còn trẻ, được người coi trọng nhất thời nên có phần ngạo mạn cũng là chuyện thường.”

Sắc mặt Thái hậu vẫn không dịu đi chút nào: “Một đám nông cạn, vừa vào cung đã vênh váo kiêu căng, ai gia còn trông mong được gì ở chúng?”

Lời này không chỉ mắng Đỗ Tài nhân, Chu ma ma nghe ra, chỉ đành nhẹ nhàng xoa lưng cho Thái hậu, sợ bà ta vì giận quá mà phát bệnh.

Cũng khó trách nương nương nổi giận. Người sáng suốt đều biết hiện giờ Thái hậu và Quý phi đang âm thầm phân cao thấp, vậy mà Hà Tu dung và Đỗ Tài nhân, hai người đều là phe nhà mình lại tự gây chuyện trước, không khỏi khiến người ta chê cười.

Chu ma ma hạ giọng: “Nương nương hà tất phải chấp nhặt với nàng ta, nếu thật sự không dùng được, nương nương bỏ đi là được.”

Xét cho cùng, khi tuyển tú cũng chỉ là cất nhắc Đỗ Tài nhân một câu, chưa hề đặt cược lớn vào nàng ta.

Một lúc sau, cuối cùng Thái hậu cũng ổn định lại cảm xúc, khẽ nhắm mắt, nét mặt mơ hồ u ám: “Nếu không phải hoàng nhi kia của ai gia quá mức bạc tình, ai gia cần gì phải toan tính đến nước này.”

Chu ma ma không dám nói gì nữa.

Nếu chỉ là nói đến hậu phi thì còn dễ, nhưng đυ.ng đến Hoàng thượng, há lại là một nô tài như bà ta có thể bàn luận?

Thái hậu lại cầm chuỗi Phật châu lên lần nữa, tay nắm lấy bàn tay Chu ma ma, giọng nói khàn đặc xen lẫn đau đớn: “Ai gia là thân mẫu của nó, vậy mà nó đề phòng ai gia như phòng kẻ trộm! Nó có thể để Cố Mỹ nhân tiến cung, sao lại không cho nữ quyến Chu gia nhập cung! Nếu năm đó Hạo Nhi không...”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Chu ma ma chợt thay đổi, vội vàng cắt ngang lời bà ta: “Nương nương!”

Lời của Thái hậu dừng lại, hiển nhiên bà ta cũng nhận ra bản thân thất lễ, bèn thu lại giọng, không nói thêm nữa.

Chu ma ma thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Nương nương, vậy phải xử lý Đỗ Tài nhân thế nào ạ?”

Thái hậu thuận theo lời bà ta mà không nhắc đến Tư Nghiễn Hằng nữa, sắc mặt hoàn toàn lạnh đi: “Không cần để ý đến nàng ta, trong cung không cần kẻ vô dụng.”

Nghe vậy, Chu ma ma nuốt lời định nói xuống, giơ tay giúp Thái hậu thuận khí.

Đỗ Tài nhân cứ thế bị họ ném ra sau đầu.

*

Khi Chử Thanh Oản tỉnh lại lần nữa, ánh sáng bên ngoài đã nhạt đi, hoàng hôn nơi chân trời đang dần nuốt lấy tà dương, chỉ còn sót lại chút mây hồng, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến đôi gò má nàng vô tình nhuộm một tầng đỏ thắm.

Chử Thanh Oản ngồi bên mép giường, nhận lấy chén nước trong tay Trì Xuân súc miệng. Ngủ quá lâu khiến nàng vẫn còn chút mơ hồ, bèn thắc mắc hỏi: “Vừa tỉnh dậy đã nghe các ngươi thì thầm cái gì đó, nói chuyện gì thế?”

Xưa nay Trì Xuân làm việc luôn chu đáo, nếu không phải có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không phá giấc mộng đẹp của nàng.

Trì Xuân có chút ngượng ngùng, không ngờ lại làm phiền đến giấc ngủ của chủ tử, nàng ấy khẽ nói: “Là chuyện của Đỗ Tài nhân.”

Chử Thanh Oản thoáng ngạc nhiên, nàng liếc mắt nhìn đồng hồ cát trong điện, nàng đã ngủ hơn hai canh giờ rồi, chẳng lẽ Đỗ Tài nhân còn chưa quỳ xong?

7

0

1 tháng trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.