0 chữ
Chương 19
Chương 19
Chử Thanh Oản cũng không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy. Nàng có phần sửng sốt, ngập ngừng một lát rồi mới bước ra từ phía sau đám đông. Nàng không trả lời Khâu tần, chỉ cúi người hành lễ: “Tần thϊếp bái kiến Hoàng thượng, Khâu tần.”
Thắt lưng nàng còn chưa hoàn toàn cúi xuống, đã bị người nâng dậy: “Không cần đa lễ.”
Đỗ Tài nhân thấy cảnh đó, không nhịn được siết chặt khăn tay. Cùng là hành lễ thỉnh an, mà phản ứng của Hoàng thượng lại khác biệt.
Các nàng cùng tiến cung, vị phần lại giống nhau. Trong lòng Đỗ Tài nhân sao có thể dễ chịu cho được?
Chử Thanh Oản cũng hơi ngạc nhiên, bàn tay bị nắm lấy vẫn còn ấm áp. Lần đầu tiên ở gần một nam nhân như thế, ngón tay nàng không kìm được mà khẽ run.
Có người đã nhận ra, bình thản nghiêng đầu đi như không có chuyện gì.
“Dùng bữa trưa chưa?”
Chử Thanh Oản nhận ra câu hỏi đó là dành cho mình. Trong mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng và ngạc nhiên, nhưng lại sợ bản thân nghĩ nhiều, cuối cùng chỉ lắc đầu nhẹ: “Tần thϊếp vẫn chưa.”
Bàn tay Tư Nghiễn Hằng chưa buông, thậm chí còn dùng đầu ngón trỏ khẽ đẩy, nhẹ nhàng nắm trọn lấy tay nàng, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Về thôi.”
Tư Nghiễn Hằng cứ thế kéo nàng đi, hoàn toàn không để ý tới tâm tình của những phi tần khác còn ở lại nơi đó.
Quả thực Chử Thanh Oản đã để ý thấy sắc mặt của một số phi tần khẽ biến đổi, nhưng nàng sao có thể vì thế mà từ chối Tư Nghiễn Hằng? Nàng như thẹn thùng, hai má ửng lên sắc hồng nhạt, dù đã đi xa rồi, vẫn còn nghe được giọng nàng khẽ hỏi: “Hoàng thượng là muốn cùng tần thϊếp trở về sao?”
Nàng nhẹ nhàng móc lấy tay người bên cạnh, ánh mắt tràn ngập niềm vui như sắp tràn khỏi vành mi.
Rõ ràng nàng đã buông bỏ, nào ngờ còn có thể chuyển bại thành thắng.
Tư Nghiễn Hằng khẽ nhướng mắt nhìn nàng, khi thấy vẻ mặt mừng rỡ kia, y cũng chẳng lấy làm lạ.
Nữ tử chốn hậu cung vốn đều là cao thủ diễn kịch, dù trong lòng chỉ ba phần vui mừng, cũng có thể biểu hiện ra mười phần.
Y cúi mắt liếc nhìn hai bàn tay đang quấn lấy nhau, khẽ híp mắt lại.
Khâu tần đã thất sủng từ lâu, sớm đã quen nhìn cảnh Hoàng thượng thân mật với người khác. Nhưng khi thực sự chứng kiến Hoàng thượng cùng người khác sóng đôi rời đi, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Song, chút khó chịu ấy lập tức tan biến khi nàng nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Tài nhân chẳng mấy dễ nhìn. Nàng ta che môi cười khẽ, ẩn ý sâu xa: “Người ấy à, lòng tự cao tự đại, lại không biết trên người còn có người, trên trời còn có trời.”
Dù sao Đỗ Tài nhân cũng còn trẻ tuổi, nhiều tâm tư vẫn chưa giấu được. Khâu tần liếc một cái đã nhìn thấu sự bất mãn trong lòng nàng ta.
Nghe ra được lời Khâu tần mang ý châm chọc, sắc mặt Đỗ Tài nhân lập tức lạnh đi.
Nhưng khổ nỗi vị phần hai người khác nhau, dù Đỗ Tài nhân có giận đến đâu cũng chẳng thể làm gì Khâu tần được.
Khâu tần nhếch môi cười lạnh một tiếng, chẳng buồn tiếp lời.
Các phi tần xung quanh lần lượt tản đi, chỉ còn Đỗ Tài nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cung nữ bên cạnh có chút lo lắng: “Chủ tử, phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Tài nhân khép mắt lại: “Gấp cái gì chứ!”
Chiêu Dương Cung.
Trì Xuân thấy Tô tần bên cung cạnh đã sớm trở về, trong khi chủ tử nhà mình vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, trong lòng không khỏi lo lắng. Đang định sai người đi tìm, thì bên ngoài chợt truyền đến vài tiếng ồn ào.
Trì Xuân vội vã bước ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, khi thấy chủ tử mình cùng người nắm tay trở về thì chấn động trong lòng, lập tức hiểu ra điều gì, trên mặt nở nụ cười, nhỏ giọng dặn dò: “Mau, chuẩn bị trà nước, rồi đi truyền bữa ở Ngự thiện phòng.”
Lộng Thu cũng hiểu rõ cảnh tượng trước mắt có ý nghĩa gì, đè nén sự phấn khích, vội vã lên tiếng nhận lệnh.
Chử Thanh Oản thu hết lời dặn của Trì Xuân vào mắt, làm như thẹn thùng, hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng sẽ ở lại dùng bữa sao?”
Thắt lưng nàng còn chưa hoàn toàn cúi xuống, đã bị người nâng dậy: “Không cần đa lễ.”
Đỗ Tài nhân thấy cảnh đó, không nhịn được siết chặt khăn tay. Cùng là hành lễ thỉnh an, mà phản ứng của Hoàng thượng lại khác biệt.
Các nàng cùng tiến cung, vị phần lại giống nhau. Trong lòng Đỗ Tài nhân sao có thể dễ chịu cho được?
Chử Thanh Oản cũng hơi ngạc nhiên, bàn tay bị nắm lấy vẫn còn ấm áp. Lần đầu tiên ở gần một nam nhân như thế, ngón tay nàng không kìm được mà khẽ run.
Có người đã nhận ra, bình thản nghiêng đầu đi như không có chuyện gì.
Chử Thanh Oản nhận ra câu hỏi đó là dành cho mình. Trong mắt nàng ánh lên vẻ vui mừng và ngạc nhiên, nhưng lại sợ bản thân nghĩ nhiều, cuối cùng chỉ lắc đầu nhẹ: “Tần thϊếp vẫn chưa.”
Bàn tay Tư Nghiễn Hằng chưa buông, thậm chí còn dùng đầu ngón trỏ khẽ đẩy, nhẹ nhàng nắm trọn lấy tay nàng, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Về thôi.”
Tư Nghiễn Hằng cứ thế kéo nàng đi, hoàn toàn không để ý tới tâm tình của những phi tần khác còn ở lại nơi đó.
Quả thực Chử Thanh Oản đã để ý thấy sắc mặt của một số phi tần khẽ biến đổi, nhưng nàng sao có thể vì thế mà từ chối Tư Nghiễn Hằng? Nàng như thẹn thùng, hai má ửng lên sắc hồng nhạt, dù đã đi xa rồi, vẫn còn nghe được giọng nàng khẽ hỏi: “Hoàng thượng là muốn cùng tần thϊếp trở về sao?”
Rõ ràng nàng đã buông bỏ, nào ngờ còn có thể chuyển bại thành thắng.
Tư Nghiễn Hằng khẽ nhướng mắt nhìn nàng, khi thấy vẻ mặt mừng rỡ kia, y cũng chẳng lấy làm lạ.
Nữ tử chốn hậu cung vốn đều là cao thủ diễn kịch, dù trong lòng chỉ ba phần vui mừng, cũng có thể biểu hiện ra mười phần.
Y cúi mắt liếc nhìn hai bàn tay đang quấn lấy nhau, khẽ híp mắt lại.
Khâu tần đã thất sủng từ lâu, sớm đã quen nhìn cảnh Hoàng thượng thân mật với người khác. Nhưng khi thực sự chứng kiến Hoàng thượng cùng người khác sóng đôi rời đi, trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Song, chút khó chịu ấy lập tức tan biến khi nàng nhìn thấy sắc mặt của Đỗ Tài nhân chẳng mấy dễ nhìn. Nàng ta che môi cười khẽ, ẩn ý sâu xa: “Người ấy à, lòng tự cao tự đại, lại không biết trên người còn có người, trên trời còn có trời.”
Nghe ra được lời Khâu tần mang ý châm chọc, sắc mặt Đỗ Tài nhân lập tức lạnh đi.
Nhưng khổ nỗi vị phần hai người khác nhau, dù Đỗ Tài nhân có giận đến đâu cũng chẳng thể làm gì Khâu tần được.
Khâu tần nhếch môi cười lạnh một tiếng, chẳng buồn tiếp lời.
Các phi tần xung quanh lần lượt tản đi, chỉ còn Đỗ Tài nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cung nữ bên cạnh có chút lo lắng: “Chủ tử, phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Tài nhân khép mắt lại: “Gấp cái gì chứ!”
Chiêu Dương Cung.
Trì Xuân thấy Tô tần bên cung cạnh đã sớm trở về, trong khi chủ tử nhà mình vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, trong lòng không khỏi lo lắng. Đang định sai người đi tìm, thì bên ngoài chợt truyền đến vài tiếng ồn ào.
Trì Xuân vội vã bước ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, khi thấy chủ tử mình cùng người nắm tay trở về thì chấn động trong lòng, lập tức hiểu ra điều gì, trên mặt nở nụ cười, nhỏ giọng dặn dò: “Mau, chuẩn bị trà nước, rồi đi truyền bữa ở Ngự thiện phòng.”
Lộng Thu cũng hiểu rõ cảnh tượng trước mắt có ý nghĩa gì, đè nén sự phấn khích, vội vã lên tiếng nhận lệnh.
Chử Thanh Oản thu hết lời dặn của Trì Xuân vào mắt, làm như thẹn thùng, hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng sẽ ở lại dùng bữa sao?”
6
0
1 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
