TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Nữ Vương Thời Mạt Thế Tay Cầm Kịch Bản Pháo Hôi

Edit: Kim Dung

Người phục vụ khó xử mà quay đầu nhìn về phía Diêu Thần Viêm, Diêu Thần Viêm hận không thể kẹp chết ruồi bọ này, phất phất tay, xem như đồng ý.

Người phục vụ liền lui xuống, Diêu Thần Viêm lúc này mới nhìn về phía Diêu Tình: “Có thể nói chuyện chưa?”

Diêu Tình ăn uống no đủ, đại phát từ bi mà nhìn về phía Diêu Thần Viêm, kêu một tiếng: “Anh? nói đi!”

Diêu Thần Viêm bị một tiếng “Anh” này làm cho sửng sốt, hắn đã thật nhiều năm chưa được nghe Diêu Tình gọi anh.

Nhưng hắn mau chóng hoàn hồn, mọi người đều là người trưởng thành, mọi việc đều đặt lợi ích là trên hết thôi. Tiếng kêu ca cũng không làm cho hắn mềm lòng.

Diêu Thần Viêm: “Về Diêu Đào, ngươi có phải đang còn ghi hận trong lòng?”

Diêu Tình ăn no rồi thật dễ nói chuyện, cô nằm xoài trên ghế dựa ở đó, một bộ dạng cá mặn, ngay cả ý định lật người cũng không có.

Diêu Tình: “Ôm hận? Ha ha, cô ta không đáng.

Nhưng mà, so với việc ôm hận cô ta chuyện này, tôi thật ra càng thêm tò mò, tôi vì cái gì không phải con gái nhà Diêu gia?”

Trên mạng tìm thông tin cô không phải con gái Diêu gia liền cho ra kết quả. Cùng với nói Diêu Tình ôm hận Diêu Đào, không bằng việc cô muốn biết, 15 năm kia cô rốt cuộc vì cái gì đã ở Diêu gia?

Diêu Thần Viêm nhíu mày, việc này lần trước Diêu Tình đã nói qua một lần, như thế nào lại nói nữa?

Diêu Thần Viêm liền đơn giản trở về câu:

“Cô là cha mẹ ta nhận nuôi”.

Diêu Tình ồ một tiếng, ánh mắt dừng trên người hắn, trầm tĩnh hỏi: “Nếu là nhận nuôi, có cái gì phải giấu giếm?”

Diêu Thần Viêm sửng sốt, nói lắp bắp mới hồi:

“Không có giấu giếm”.

Diêu Tình quay trái quay phải vặn vẹo cổ, sau đó nói: “Không có giấu giếm, vì cái gì mà bị bức đến phơi bày trên mạng, thời điểm dân mạng thảo phạt, mới tuôn ra sự tình nhận nuôi?”

Hắn rất sớm có thể cũng Lâm Na nói ra việc nhận nuôi, nhưng cho đến khi Lâm Na viết lên mạng, hắn trước sau giữ kín như bưng. Mãi cho đến khi toàn mạng công kích Diêu gia, hắn mới đột nhiên đứng ra nói chuyện nhận nuôi năm đó.

Đòn chí mạng này, đánh Lâm Na không kịp trở tay, lập tức từ nữ nhi kiên cường đường đường chính chính thừa hưởng tài sản của cha mẹ biến thành sói mắt trắng âm mưu cướp đoạt tài sản của bố mẹ nuôi.

Đây là Lâm Na thua bước đầu tiên, nhưng Diêu Tình cũng hoài nghi, nhận nuôi không phải là chuyện gì mất mặt, Diêu Thần Viêm thông báo quá muộn.

Diêu Thần Viêm nhấp nhấp miệng, cuối cùng mới nói: Không tiết lộ sự thật nhận nuôi, chuyện này không phải tồn tại phổ biến sao?”

Diêu Tình nằm xoài trên đó, không phủ nhận, một hồi lâu cô mới ngồi thẳng nói:

“Đi đi, lí do này ta tiếp thu”.

Diêu Thần Viêm: “...” Cái gì kêu ngươi tiếp thu? Làm cho giống như là hắn tới báo cáo vậy.

Diêu Tình cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Hôm nay cứ như vậy đi!”

Cô đứng dậy, vừa lúc người phục vụ đem gói đồ ăn đã đóng gói tới.

Một quyển thực đơn còn không ăn tới, đồ ăn còn rất nhiều, người phục vụ đóng gói thành 2 túi lớn.

Cô đặt trên bàn, cười cùng Diêu Tình nói: “Khách quý, cái này đều đã đóng gói xong xuôi”.

Diêu Tình mắt nhìn: “Đã biết”.

Cô tiến lên muốn lấy, một bên Diêu Thần Viêm đè tay cô lại.

Thật phiền toái~

Diêu Tình mắt cá chết nhìn hắn, nhưng Diêu Thần Viêm càng thêm không thể tưởng tượng hỏi: “Cô cứ như vậy chuẩn bị rời đi ư?”

Diêu Tình nghi hoặc: “Bằng không thì sao?”

Diêu Thần Viêm: “Cô không nhớ rõ ta vì cái gì tìm đến cô rồi à?”

Diêu Tình cười thanh: Đẩy tay hắn ra: “Chuyện của Diêu Đào sao! Không có hứng thú, không muốn nói.”

Diêu Thần Viêm tức khắc bị làm cho phẫn nộ, hắn túm lấy cổ áo Diêu Tình đem cô nhấc lên.

“Cô chơi tôi ư?” Diêu Thần Viêm bỗng dưng tức giận.

Giương cũng bạt kiếm, một hồ chiến đấu tựa hồ chạm vào là nổ ngay.

Một bên người phục vụ tức khắc khẩn trương lên, cô làm đào phấn, tuy rằng vẫn luôn hi vọng Diêu Tình có thể bị đánh 1 trận.

Nhưng mà, tới lúc này, cô ta thế nhưng ngược lại khẩn trương. Ngay từ đầu cho rằng sẽ hưng phấn, nhưng căn bản là không.

Cô hoảng loạn kêu: “Tiên sinh bình tĩnh một chút, tiên sinh bình tĩnh một chút”.

Bị túm trên tay Diêu Tình mắt cá chết nhìn trần nhà, a~ Quá phiền a! Không nghĩ lại đánh nhau.

406: “...”

Diêu Thần Viêm ko nghĩ người mình đang đắc tội chính là ai, Diêu Tình loại người sống ở dưới tầng xã hội chót rác rưởi, cũng dám chơi mình.

Chán sống không thành, gương mặt hắn bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên, hai mắt trợn ngược, nắm lấy cổ áo Diêu Tình mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Người phục vụ không chút nghi ngờ, Diêu Tình sẽ bị đánh chết.

Diêu Thần Viêm gầm lên, uy hiếp ý vị nồng đậm: “Cô cho rằng ta không dám động thổ đánh cô?”

Người phục vụ: “Tiên sinh không thể đánh nhau a! Không thể ở khách sạn đánh nhau a!”

Cô tiến lên khuyên can, lại bị Diêu Thần một phen đẩy ra. Nam nhân sức lực lớn như vậy, người phục vụ bị đẩy quăng ngã xuống nền mặt đất, kinh hoảng thất thố mà nhìn về phía Diêu Thần Viêm, tay kia vẫn không hề nhúc nhích với Diêu Tình.

Xong đời, thật sự muốn đánh nhau rồi.

Diêu cẩu…Sẽ bị đánh chết.

“Diêu Thần Viêm a~!”

Như vậy không khí khẩn trương, vang lên âm thanh thở dài từng hồi của Diêu Tình.

Diêu Tình cười thanh, dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diêu Thần Viêm:

“Anh có phải hay không quên mất, anh trước nay cũng chưa từng đánh thắng qua tôi?”

Diêu Thần Viêm: “???”

Diêu Tình đầu gối cong lên, đánh thẳng vào bụng Diêu Thần Viêm. Thừa lúc Diêu Thần Viêm vì đau nhức mà buông bay, cô một phát đá lên không trung, đánh trúng má phải Diêu Thần Viêm, thuận lợi đá hắn bay vào trong tường.

Rầm!

Tiếng vang kia thật lớn, cùng với Diêu Thần Viêm khuôn mặt sưng lên nhanh chóng.

Nhưng mà hết thảy, đều không thể ảnh hưởng tới Diêu Tình rơi xuống đất mà sửa sang lại quần áo.

Cô thậm chí không nhìn Diêu Thần Viêm ngã xuống đất, một bên bình tĩnh sửa sang lại cổ áo, một bên thong dong mà nói: “Từ nhỏ đến lớn, người đều không đánh thắng qua tôi. Diêu Thần Viêm, ai cho anh tự tin dám cùng ta đánh nhau?”

Diêu Tình liếc xéo hắn, ánh mắt như ngọn núi thái sơn đè xuống, thiếu chút nữa làm cho Diêu Thần Viêm phun ra một búng máu.

Hắn nghĩ tới, trước khi Diêu Tình bị tai nạn xe cộ mất trí nhớ, hắn thật sự chưa từng có đánh thắng qua Diêu Tình.

Diêu Tình đánh nhau đó là liều mạng, bắt được cái gì đều dám tạp. Cho dù tuổi tác lớn chênh lệch, nhưng Diêu Tình dám lấy dao phay, cô dám ngồi tù, Diêu Thần Viêm không dám.

Chân trần không sợ xuyên giày, hắn có điều cố kỵ, Diêu Tình chết còn không sợ thì đối thủ đâu?

Giờ khắc này, hắn mới bừng tỉnh. Trên khuôn mặt sưng phù, đôi mắt cũng đồng dạng bị đánh tới sưng phù, gian nan hỏi: ".....

“Cô…Khôi phục kí ức?”

Sau khi bị tai nạn xe, Diêu Tình liền mất trí nhớ. Tuy rằng bác sĩ nói có thể chỉ là tạm thời, nhưng sự thật là nhiều năm qua đi, Diêu Tình từ đầu đến cuối không có khôi phục kí ức.

Hắn cho rằng cả đời này…Diêu Tình đều không thể khôi phục.

Diêu Tình cười thanh, cầm lấy hai túi đồ ăn, sau đó đi đến bên cạnh Diêu Thần Viêm.

Cô cúi đầu nhìn Diêu Thần Viêm, nhẹ giọng nói: “Khôi phục ký ức? Anh cảm thấy như vậy, thì cho là vậy đi! Diêu Đào bảo anh tới?”

Diêu Thần Viêm không đáp, Diêu Tình nửa ngồi xổm xuống, nhìn hắn nói: “Những chuyện tương tự, tôi rất ít khi cảnh cáo hai lần”.

“Nhưng nhìn thế giới này có pháp luật bên trên, tôi lại cảnh cáo các người một lần, lăn trở về nói cho quả đào kia, lại chọc ta một lần thử xem?”

Nói xong, cô đứng dậy cầm theo hai túi gói đồ ăn ra ngoài, lúc đứng lại ngoài cửa buồn cười mà quay lại nhìn Diêu Thần Viêm nói: “Cảm ơn khoản đãi, lần sau nếu còn muốn mời tôi ăn cơm, có thể lại tìm tôi?”

Sau đó, kiêu ngạo nghênh ngang mà đi.

Chỉ để lại hai người trong phòng bao, há mồm trợn mắt.

Cũng không ai chú ý tới, cách vách phòng bao có mấy lão đại, đứng ở cửa nhìn Diêu Tình xách theo hai túi đồ ăn mà rời đi, là cái bộ dạng khiếp sợ.

10

0

4 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.